Cùng với việc Tô Uyên càng ngày càng tới gần, trái tim của Tân Trạm cũng đập loạn cả lên.
Trên người cô rất thơm, không phải là mùi hương của nước hoa, mà là mùi hương cơ thể rất riêng biệt.
Mùi hương này thấm vào ruột gan, còn hơn tất cả các loại rượu ngon trên đời, chỉ nhấp một ngụm đã say rồi.
Tân Trạm giống như một cô gái, hơi nhằm mắt lại, đợi chờ thời khắc người ta kích động đó trong sự trương.
“Nhìn
Đúng lúc này, giọng nói của cô vang lên bên tai anh.
Trạm mở mắt ra, căn phòng đều đang được chiếu sáng.
Mà Tô Uyên thì lại dài màu trắng trong tay.
Tinh thể này ra ánh sáng vừa chói mắt vừa thần thánh, khiến người ta có chút không thể mở mắt ra được.
“Đây là thứ gì thế?” Anh nghi ngờ hỏi.
“Băng tinh thạch, món quà em tặng cho anh.”
Cô cười đáp.
Tân Trạm sững sờ, anh có chút do dự nói: gọi anh tới đây là vì muốn cho anh xem thứ này sao? “Đúng vậy, không là..”
Cô xem thường nói: “Anh đừng coi thường bằng tinh thạch này, một viên nhỏ này có thể bán với giá mấy trăm tỷ đấy, hơn nữa còn vô giá trên thị trường”
Anh đã từng nghe nói tới tinh thạch, thậm chí cả trong ghi chép thừa kế cũng có, đây quả thực là một thánh vật hiếm có.
Nghe nói loại đá này nằm ở những nơi cực kỳ lạnh giá, trong một núi băng khổng lồ như vậy, chưa chắc đã có thể tìm được một
Nếu dùng nó để chế tạo binh khí, vậy ít nhất cũng có thể tạo ra được hai thanh bậc Huyền, thậm chí là bậc Địa.
Thế nhưng chuyện này thật khác xa so với tưởng tượng của anh.
Cho dù là bảo bối nào cũng không thế sánh được một đêm với Tô Uyên! “Sao em lại thấy anh không vui nhỉ?” Cô ở một bên chống nói với vẻ hơi thất vọng.
Tần Trạm vội vàng lắc đầu, đáp: có không có, anh rất vui, chỉ là nhất thời chưa phản ứng lại được mà thôi.” “Vậy tốt.” Tô Uyên bất đắc dĩ đáp.
“Em lấy thứ này ở ra vậy?” Anh nghi ngờ hỏi: “Sao em lại có hứng thú với những thứ như vậy?” “Không nên Tô Uyên duỗi một ngón tay, đặt lên môi Tân
Anh hơi sững sờ, rồi gật đầu đáp: rồi, chỉ cần em không nói thì anh sẽ không
Ngoài cửa, mặt theo và Hứa Bắc Xuyên đang ngồi uống trà ở dưới tầng.
anh nói xem, liệu có phải sư phụ và sư mẫu đang làm đó không?” Hứa Bắc Xuyên cười xấu xa hỏi.
Mặt thẹo đáp với vẻ mặt không có cảm xúc: “Không “Chúng ta chỉ thảo luận một chút thôi mà” Hứa Bắc Xuyên chọc vào cánh tay của mặt theo một cái, nói.
Mặt thẹo lại đáp với vẻ mặt vẫn chẳng chút dao động gi như cũ: hứng thú.” con người anh thật nhạt nhẽo quá Hứa Bắc Xuyên phất tay, bảo.
Đúng lúc này, Tân Trạm và Tô Uyên sánh vai nhau đi xuống dưới.
Hứa Bắc Xuyên vui vẻ đứng dậy, bảo: “Sư phu, sư mẫu, xong việc rồi sao? Mau uống trà bồi bổ cơ thể
Tân Trạm đỏ mặt, giả bộ tức giận nói: “Cút, cút sang một bên
Bắc Xuyên cười khà khà hai tiếng, sau khi rót hai chén trà cho Tân Trạm xong thì ngồi ở bên cạnh.
Buổi tối, Tân Trạm tự minh xuống bếp, làm một bàn đây đồ ăn.
Anh mang trà mà đại trưởng lão đã tặng ra đi pha một bình.
Sau đó, anh và Tô Uyên ngồi dựa vào nhau trên sô pha, lôi di động ra xem.
Những gì anh xem là một diễn đàn võ đạo do hiệp hội võ đạo tạo ra.
Diễn đàn này, có thể nói là diễn đàn võ đạo lớn nhất trong nước.
Rất nhiều võ giả có mặt ở đây nói để chuyện phiếm, hoặc là mua sắm, đọc những tin tức gần đây trong giới võ đạo.
Tùy tiện kéo xuống xem một chút, Tần Trạm nhìn thấy mấy bài được đăng bởi Đồng Thiện Ngũ, ở Tây Sơn.
Ông ta đang làm ầm ĩ trên mạng một cách trắng trợn, nói muốn lấy đầu của Tân Trạm.
Có rất nhiều loại bài đăng như vậy, ít nhất cũng phải bảy tám bài, mà nội dung mỗi một bài đều khác nhau.
“Tân Trạm thất tín bội nghĩa, cướp mất cái đồ của tôi, chuyện này dù sống chết cũng phải làm cho ra lẽ!” “Tôi đã gửi chiến thư, nhưng Tân Trạm lại trốn biệt không tới gặp, hành động như vậy thật sự khiến chúng tôi cảm thấy khinh bi!” “Chỉ cần Tân Trạm bước chân tới Tây Sơn, chắc chắn sẽ phải nộp mạng!”
Đọc liên tiếp mấy bài đăng như vậy, khiến cái mặt dày này của anh đó gay.
Dù sao thì Tô Uyên cũng đang ở bên cạnh, xem chung điện thoại với anh.
Nếu là bình thường, anh hoàn toàn không để ý tới những lời chửi rủa của ông ta.
Nhưng có người đàn ông nào lại không muốn trở thành anh hùng trước mặt người mình yêu.
Tần Trạm cũng không ngoại lệ.
“Lão Đồng Thiện Ngũ này, thật đúng là được đà lấn tới.” Anh không nhịn được mà mắng.
Đúng lúc này, lại có một bài đăng khác được đẩy lên.
Mà tiêu đề của bài đăng này lại càng bắt mắt hơn: “Sư phụ của tôi giết Đồng Thiện Ngũ như giẫm chết một con kiến vậy!
Tân Trạm vội vàng nhan vào bài đăng, phát hiện ra id của người đăng bài là “Bắc Xuyên vô địch”.
Rất dễ nhận thấy, người đăng bài chính là Hứa Bắc Xuyên.
Nội dung bên trong bài đăng lại càng khiến cho anh dở khóc dở cười hơn.
“Đổng Thiện Ngũ chẳng qua cũng chỉ là một con chó già đợi làm thịt mà thôi, vậy mà cũng dám gây sự với sư phụ tôi sao?”
“Tôi đây vung tay một cái cũng có thể đạp chết ông ta, cần phải để sư phụ tôi ra tay sao?”
“Lão già họ Đổng kia, rửa sạch cổ ở Tây Sơn đi, đợi tôi tới chặt cái đầu chó của ông về hầm ăn!”
Hầu như những bình luận bên dưới đều đang mắng anh ta không biết tự lượng sức mình.
Mà Hứa Bắc Xuyên thân là anh hùng bàn phím, lại không hề rơi vào thế yếu trước một đám kẻ thù, thậm chí còn chửi rất nhiều người trong giới võ đạo đến mức tối tăm mặt mũi.
Điều khiển cho Tân Trạm dở khóc dở cười chính là, người quản lý của hiệp hội võ đạo đã ra mặt cảnh cáo Hứa Bắc Xuyên hãy chú ý lời nói, nhưng cũng bị anh ta mắng đến không còn mặt mũi.
“Chuyện này…” khiến Tân Trạm nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Anh nhìn về phía Hứa Bắc Xuyên, bảo: “Con nhìn xem con đã làm chuyện tốt gì đi, lần này con chọc cho nhiều người nổi giận rồi đấy” Hứa Bắc Xuyên lâm bầm đáp: “Lão già Đổng Thiện Ngũ đó ngày nào cũng ầm ĩ không thôi, con thực sự không thể nhìn nổi nữa” “Con không sợ ông ta tới xử lý con sao?” Tân Trạm khinh thường nói.
Nhưng Hứa Bắc Xuyên lại đáp với vẻ mặt chẳng sao sất: “Ông ta còn có thể đu dây mạng đến đây đánh chết con được chắc?” Tân Trạm nghĩ một chút, gật đầu đáp: “Cũng đúng.”
Còn tốt chán, tuy anh ta đã chọc cho nhiều người nổi giận, nhưng cho dù nói thế nào thì việc này cũng được xem là lấy lại thể diện cho Tân Trạm, đáng để khen ngợi.
Nhưng đúng lúc này, lại có một bài đăng lọt vào trong tầm mắt của anh.
Bài đăng này được chính thức đăng bởi phía hiệp hội võ đạo: Trên mặt biển ở thêm băng Bạc Cực đã phát hiện ra một cây tuyết liên mười nghìn năm, nhưng đã rơi vào trong tay phường lưu manh trộm cướp.
Nhìn thấy bài đăng này, trong mắt anh lập tức lóe lên vẻ hưng phần, nhưng lại nhanh chóng vụt tắt.
“Tuyết liên mười nghìn năm, trong mười nghìn năm, không biết đã tích tụ được bao nhiêu linh khí rồi.” Anh không nhịn được mà cảm thán.
Tô Uyên đang nép vào người anh, chớp mắt hỏi: “Anh thích sao?”
Tân Trạm cười khổ đáp: “Những thứ như vậy đối với người trong võ đạo mà nói, còn có sức hấp dẫn hơn tiền tài rất nhiều, chỉ đáng tiếc không thể có được”
Ngay cả phía chính phủ còn chẳng làm gì được đảm cướp biển ở thềm băng Bắc Cực, huống chi là Tân Trạm?
Tô Uyên mim cười, không nói gì hết.
Lúc này, tại một hòn đảo biệt lập ở thềm băng Bắc Cực.
Một cô gái mặc đồ trắng, đôi mắt đang khép hờ đột nhiên mở
Cơ thể của cô ta vút lên không, trong nháy mắt đã tới bên bờ ra.
biển.
Sau đó, trong tay cô ta xuất hiện một ống sáo, ống sáo vừa được thổi lên, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, xung quanh đã có mấy con tàu lớn đang chạy tới!
.