Mấy con tàu này là của những tên cướp đi lại trên hải phận Mỗi một con tàu đều phân ra vài người đi xuống, bọn họ đứng quốc tế.
trước mặt Tô Uyên và hơi khom người.
“Cô Tô.” Mấy người trầm giọng nói: “Không biết có chuyện gì
Cô liếc mắt nhìn bọn họ, và hỏi: “Tuyết liên mười nghìn năm a?” đang nằm trong tay ai?”
Sắc mặt của mấy người đều hơi thay đổi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó đáp: “Thưa cô Tô, tuyết liên mười nghìn năm đang năm trong tay của Xích Vũ Đà.”
Xích Vũ Đà, tông phái cướp biển số một trên hải phận quốc tế.
Đà chủ của Xích Vũ Đà bọn họ chính là một vị võ tôn hàng thật giá thật.
Không chỉ như vậy, Xích Vũ Đà còn có quan hệ với các quốc gia khác nhau, thu mua rất nhiều súng ống đạn dược trong tay, không người nào có thể dịch lại được sức mạnh của bọn họ trên hải phận quốc tế.
“Tôi muốn cây tuyết liên mười nghìn năm này.” Tô Uyên cũng không hề bị cái tên Xích Vũ Đà này dọa sợ.
Sắc mặt của mấy người thay đổi, nhíu mày bảo: “Xích Vũ Đà chắc chắn sẽ không nhường cây tuyết liên này đâu, trừ khi c có thể đưa ra vật tư có giá trị tương đương.” “Bọn họ không nhường thì cướp về” Cô lạnh giọng nói.
Sắc mặt của mấy người lập tức trở nên khó coi hơn.
Bọn họ vô thức liếc về phía hòn đảo này, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của ông cụ thần bí kia.
Đáng tiec, trên hòn đảo rộng như vậy, lại chí có một mình Tô
Uyên “Cô Tô, e rằng cô không phải là đối thủ của Xích Vũ đầu, huống chi súng ống đạn dược của bọn họ đều tới từ những tay buôn vũ khí hàng đầu, chỉ sợ chúng ta sẽ phải liều mạng trong trận này.”
Tô Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, anh ta lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Một bên khác, Tân Trạm dự định sẽ ở lại Tân Châu nghỉ ngơi vài ngày.
Tô Uyên vất vả lắm mới trở về, cho nên trong vài ngày liên tiếp, anh đều không ra khỏi cửa, cũng không tiếp bất cứ vị khách nào.
Bởi vì Hứa Bắc Xuyên đăng tin trên diễn đàn võ đạo, khiến cho rất nhiều người ngưỡng mộ danh tiếng mà tới Tân Châu, muốn được gặp anh ta và Tân Trạm một lần.
“Sư phụ, thầy xem này, ông ta muốn tới Tân Châu một mình đánh nhau với con.” Hứa Bắc Xuyên cầm di động nói: “Con đã nói với ông ta rồi, con sẽ ở Vân thành đợi ông ta, nếu ông ta không tới thì chính là con trai của con.”
Tân Trạm khinh thường đáp: “Người con đang ở Tân Châu, mà lại hẹn người ta tới Vân thành sao?” “Không thì thế nào, con cũng có đánh lại được ông ta quái đâu” Hứa Bắc Xuyên đáp một cách tỉnh bơ: “Còn nữa, con có đi hay không ông ta cũng chẳng biết được”
Tân Tram bất đắc dĩ lắc đầu, tính cách của Hứa Bắc Xuyên và mặt thẹo đúng thật là hai thái cực.
Trong chớp mắt đã qua ba ngày, tối hôm đó, Tân Trạm và Uyên cùng đi tới trung tâm thương mại.
Sau khi bọn họ ăn lẩu ở trung tâm thương mại xong, Tô Uyên đề nghị mua một bộ quần áo cho anh.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, đáp: “Cũng ổn mà, dù sao anh cũng không quan tâm mặc gi cho lắm.” “Vẫn nên mua một bộ đi.” Cô kéo tay anh, rồi chạy vào trong trung tâm thương mại.
Bọn họ đi dạo trong trung tâm thương mại mấy vòng, chỉ chốc lát sau, trong tay anh đã ôm mấy cái túi to túi nhỏ, đựng đầy quần áo.
“Cũng đủ rồi đó?” Tần Trạm bất đặc dĩ hỏi: “Anh thực sự không thể ôm nổi nữa đậu”
Tô Uyên liếc mắt nhìn anh, nói: “Vậy tạm thời cứ như vậy trước
Khi đang tính tiền, sắc mặt của Tô Uyên đột nhiên trắng bệch, di.” cả người lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Tân Trạm vội vàng đỡ cô, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Cô lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, đáp: “Em không sao, chi hơi chóng mặt một chút thôi.”
Tuy nói như vậy, nhưng trên gương mặt cô gần như cắt không còn một giọt máu, ngay cả đôi môi cũng hơi tái nhợt.
Mỗi một bước chân của cô thoạt nhìn vô cùng khó khăn, giống như phải tổn rất nhiều sức lực.
Tân Trạm vội vàng ném quần áo sang một bên, duỗi tay chạm vào cổ tay của Tô Uyên, sau đó một sợi linh khí xuyên vào trong cơ thể của cô.
Điều khiến cho người kinh ngạc là trong cơ thể của cô không có gì khác thường hết, cũng không hề phát hiện ra một chút nội kình nào.
“Em chỉ hơi mệt mà thôi” Tô Uyên phất tay một cách vô lực.
“Về nhà ngủ một giấc là được ấy mà.”
Tân Trạm gật đầu, anh không để tâm đến quần áo mà ôm Tô Uyên lên, lập tức ôm lấy Tô Uyên đi về nhà,
Mà lúc này, ở thêm bằng Bắc Cực vừa mới xảy ra một trận đại chiến.
Vô số con tàu chiến bị đốt cháy, trên ngực của Tô Uyên cũng thẩm đầm máu tươi.
Mái tóc dài của cô bay bay, tay cầm trường kiểm, khóe miệng tràn ra một vết máu.
Một tay còn lại của cô, thì lại cầm một cây tuyết liên lấp lánh và trong suốt như băng.
“Cô Tô, cô không sao chứ?” Người bên cạnh có chút lo lắng hỏi.
Tô Uyên lắc đầu, đưa cây tuyết liên đó cho một người đàn ông bên cạnh, lạnh giọng nói: “Mang thứ này về Đạm Thành, đích thân cậu đi đua.” “Rõ!” Anh ta không dám làm trái ý của cô, vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau đó, cô quay trở về hòn đảo biệt lập kia.
Tô Uyên ngồi xếp bằng và hai tay đặt trên đùi, sau đó từng dải linh khí từ khắp bốn phương tám hướng vọt vào trong cơ thể của cô.
Ngày hôm sau, quả nhiên cô đã khôi phục lại vẻ bình thường.
Nhưng cho dù là vậy, thì trong lòng của Tân Trạm vẫn có chút lo lãng không nói nên lời.
Anh lấy vài cây dược liệu từ trong Tụ Linh trận xuống, luyện chế một viên Chân Nguyên đan bằng linh khí tản ra Long Linh trong cơ thể cho cô.
Sau khi Tô Uyên uống viên đan dược này vào, cô đột nhiên củi đầu nói: “Em muốn đi thăm ông nội của mình.”
Tân Trạm sững sờ, đúng thế, từ lúc cô trở về cho đến nay vẫn chưa đi gặp cụ Tô!
Không thể nào, cụ Tô có vô số tai mất ở Đạm Thành, ông ấy chắc hẳn phải lập tức biết được tin tức cô đã trở về mới phải.
Thế nhưng phía bên cụ Tô lại không hề có một chút động tĩnh nào.
“Được.” Anh không hề nghĩ nhiều, chỉ nghĩ ngày mai sẽ đưa cô tới tinh thành một chuyển, đến lúc đó sẽ biết hết tất cả mọi chuyện.
Thế nhưng, lịch trình của ngày hôm sau lại bị chậm trễ, vì vài vị khách không mời mà đến.
Ngày hôm sau, Tân Trạm vừa mới tỉnh ngủ, thì đã có bốn người đứng đợi ở trong sân lớn từ lâu.
Người dẫn đầu là một ông già mặc áo xanh.
Ông già này có khí chất không hề tầm thường, tuy rằng vóc dáng thấp bé nhưng lại khí thế coi thường hết thảy.
cói.
“Ông Đồng.” Mặt theo nhìn thấy người này, sắc mặt cực kỳ khó “Quỳ xuống trước mặt sư phụ ngay!” Hai người ở bên cạnh
Đổng Thiện Ngũ quát lon.
Mặt thẹo lại chẳng nói gi cả, chỉ đứng ở nơi đó không hề động đây.
“Lá gan của thằng con ghẻ này càng lúc càng lớn nhỉ” Một thanh niên ở bên cạnh ông ta bẻ khớp tay, nói: “Phế vật chính là phế vật, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa thể phát ra nội kình.”
Trong khi nói chuyện, anh ta đã đi tới trước mặt mặt theo.
Sau đó, anh ta nghiêm mặt nói: “Tôi kêu cậu quỳ xuống dưới chân sư phụ!” “Ông ta đã không còn là sư phụ của tôi nữa rồi.” Mặt thẹo trầm giọng đáp.
“Cậu còn dám cãi lại sao, muốn chết!” Trên người thanh niên đó lập tức bùng phát nội kình, rồi vung một cái tát dữ dội lên mặt mặt thẹo.
“Âm!”
Trong mảnh sân rộng lập tức truyền tới một tiếng nổ lớn, thanh niên kia lại trực tiếp bị mặt theo đánh bay ngược ra sau bằng một cú đấm! “Khổ luyện?” Đồng Thiện Ngũ hơi hip mắt lại: “Mở một con đường khác sao? Tôi thật không ngờ còn có một cách như vậy nữa đấy”
Mặt theo trầm giọng đáp: “Ông Đống, lúc trước là ông đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đổng, hà cớ gì bây giờ lại tới gây phiền phức cho cậu Tân.”
Ông ta híp mắt lại, đột nhiên tung một chưởng, một nguồn lực lớn lập tức đánh lên người mặt thẹo!
Đối mặt với ông ta, gã không có một chút sức lực nào đánh trả.
Cơ thể của gã lập tức bay ngược ra sau mười mấy mét, rồi va mạnh lên bức tường của biệt thự! “Đổng Thiện Ngũ tôi làm việc cần phải giải thích với cậu hay sao?” Ông ta chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đáp.
.