Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Tân Trạm tức khắc mở ra Thiên Minh Nhấn, nhìn lên giữa không trung.

Khi ngón tay của Tân Phong Triết buông xuống cũng là lúc trái tim Tân Trạm bỗng nhiên run lên.

Anh nhận ra một điều mà mình không thể tin được, đó là mọi thứ trên thế giới này dường như đã đóng băng trong cái nháy mắt ấy và trở nên cực kỳ chậm chạp tựa như là một đoạn hình ảnh ngắt quãng.

Đôi cánh đang mở ra của con chim đó chợt lấp lóe, như thể bị một gánh nặng ngàn cân đè lên thân thể.

Sau đó, một luồng khí tức lướt qua, một chiếc lông của con chim ấy trong chớp mắt đã rơi xuống đất.

“Đây là căn nguyên thời gian và căn nguyên không gian.”
Tân Trạm không thể tưởng tượng nổi mà nói ra.

“Đúng vậy, mới hai lân mà con đã thấy được rõ ràng như vậy, so với anh trai mình thì con còn mạnh hơn” Tân Phong Triết tán thưởng.

“Kết hợp hai loại căn nguyên là thời gian và không gian, dùng ngón tay đẩy nó dưới dạng khí thoát ra ngoài.

Nếu con có thể học xong được một chiêu này thì ngay vào thời điểm con đưa ngón tay ra, đối phương cũng đã trúng chiêu, thậm chí đến một cơ hội chống cự lại cũng chẳng có.”
Tân Trạm hít vào một hơi thật sâu, chiêu thức này của cha quả thật đáng sợ đến tột độ.

Thật giống như là hai cường giả đang đánh nhau, người này còn chưa ra tay thì trong khoảng thời gian khựng lại đó, đối thủ đã xuyên thủng Thức Hải của bản thân, đến lúc chết đi cũng chẳng biết chính mình đã chết thế nào.

Mà Tân Trạm bỗng chợt nghĩ đến Đông vực chủ, khi ấy, anh lấy ra vật chứng về ngọc giản kia, đối phương hình như cũng đã thay đổi tốc độ dòng chảy của thời gian và không gian, khiến anh thậm chí không thể mở nổi ngọc giản ra.

Nhưng mà nếu so sánh với nhau thì chiêu thức này của cha rõ ràng vẫn là mạnh hơn.

Những đại năng Độ Kiếp Kỳ này, quả nhiên ai ai cũng đều không tầm thường, chỉ là sự khác biệt về cảnh giới hợp thể nhưng lại giống như cách biệt giữa trời và đất.

“Đây mới là pháp thuật Độ Kiếp Kỳ thực sự.

Ta truyền cho con, không phải để khiến con tu luyện nó, mà vả lại con cũng chẳng thể tu luyện được” Tân Phong Triết nói: “Chuyện tốt nhất là khi con đạt tới hợp thể cảnh trung kì thì ta sẽ dùng phương pháp này xuyên thủng giúp con.

Nhưng mà lần này con đi, không biết khi nào mới có thể trở về, vì vậy ta chỉ có thể nói trước cho con biết.”
“Trạm à, con nắm giữ trong mình căn nguyên không gian, con có thể nghiên cứu thêm về căn nguyên thời gian, nhưng mà cũng không cần phải nóng vội.

Cả hai loại căn nguyên này đều liên quan đến đại đạo trong trời đất, đi từng bước một đến đó là tốt lắm rồi”
Sau khi Tân Phong Vân nói xong, ông ấy đưa tay chạm vào ấn đường của Tân Thành, một luồng khí tức màu vàng kim tràn vào bên trong.

Một tiếng ‘ầm’ vang lên.

Bên cạnh ba quyển sách màu vàng trôi nổi trong tâm trí Tân Trạm vậy mà lại xuất hiện thêm một quyển sách mới.

“Đây là một phương pháp còn mạnh hơn thế.

Bây giờ ta đưa bản biểu thị này cho con, nhưng nó có thể làm rối loạn suy nghĩ của con.

Đợi đến lúc con đạt đến một trình độ tu vi nhất định thì tự nhiên sẽ có thể mở thứ này ra được”
Triết Chiêu cuối cùng mà Tân Phong Triết nói tới, ông không giới thiệu cho Tân Trạm mà truyền vào trong đầu anh bằng cách phong ấn.

“Cha, vậy hai cuốn sách cổ màu vàng còn lại là cái gì ạ?”
Tân Trạm hỏi.

Khi đột phá Phân thần cảnh, anh từng nhận được ba cuốn sách cổ màu vàng.

Sau khi mở cuốn thứ nhất, đã sinh ra căn nguyên của rồng, nhưng cuốn thứ hai và thứ ba thì tới tận bây giờ vẫn không có cách nào mở ra được.

“Những cuốn sách cổ đó không phải là ta đưa cho con, là huyết mạch Tân gia thì trời sinh đã mang trong mình cuốn sách thiên địa”
Tân Phong Triết vừa cười vừa giải thích: “Ngũ đại hoàng triều có thể đứng sừng sững hàng chục nghìn năm ở vùng đất trù phú nhất đại lục, đương nhiên gia tộc hùng mạnh là một trong số những nguyên nhân, nhưng cũng không thể xem nhẹ sức mạnh huyết mạch của chúng ta”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui