Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Ngoài chúng ta ra, mấy hoàng tộc lớn khác cũng có cuốn sách cổ màu vàng này.

Nội dung trong đó là căn bản, nhưng mỗi tộc nhân lại không giống nhau.

Các trưởng tộc đoán rằng thứ này có liên quan đến sự trưởng thành của mỗi một cá nhân trong tộc.”
“Vì con đạt được hồn Thanh Long ở Cảnh Xuất Khiếu nên lúc mở ra mới là căn nguyên của rồng ư?” Tân Trạm như cảm giác được điều gì đó.

“Còn về thời gian mở ra cuốn sách cổ thứ hai sẽ là vào lúc con đột phá Hợp Thể Cảnh” Tân Phong Triết nói: “Nếu vừa hay đó là một loại căn nguyên thời gian, vậy thì có lẽ con cũng có thể sử dụng được chiêu Thánh Nhân Nhất Chỉ ở cảnh giới Hợp Thể”
Tân Trạm cười gượng lắc đầu, căn nguyên trên thế gian này gần như là vô tận, lấy đâu ra vừa khéo đạt được căn nguyên thời gian chứ.

Tân Phong Triết truyền dạy ba loại kiếm chiêu và Thánh Nhân Nhất Chỉ cho Tân Trạm xong, sắc trời cũng dần sáng.

Sau khi tạm biệt cha, Tân Trạm trở về dinh thự, thu dọn tất cả mọi thứ xong xuôi mà không đánh thức bất kỳ ai.

Sau đó Tân Trạm bước ra cửa lớn, nhún người nhảy lên nóc cung điện trong hoàng cung, anh quay đầu lại nhìn quần thể kiến trúc to lớn này một lúc lâu, rồi rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Anh đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa hết rồi, cho dù bản thân không ở đây thì cha cũng sẽ không phải chịu bất cứ sự xử phạt nào vì Tân Vương Thể nữa.

Mà theo ánh mặt trời dần ló dạng, trong hội trưởng lão.

Bảy đại trưởng lão Thái Thượng tề tựu, dáng vẻ hầm hầm tức giận.

Tân Phong Triết ngồi đối diện, dáng vẻ thong dong.

“Nếu các vị trưởng lão đã tới thì trực tiếp công bố kết quả đi” Tân Phong Triết hờ hững nói: “Các ông trao đổi lâu như thế, e răng đã có quyết định từ lâu rồi.

Tôi là người thẳng tính, không thích vòng vo tam quốc, có gì nói thẳng đi”
“Tân Phong Triết, thái độ của ông kiểu gì đấy hả?” Vẻ mặt Tân Bách Vinh sầm xuống, nói: “Ăn cắp công pháp cấm trong phòng tổ cho con trai ông tu luyện, vậy mà đến giờ còn không biết hối cải một chút nào, đây mà là dáng vẻ một Tân Hoàng nên có ư?”
“Ha ha, cho dù thái độ của tôi có như thế nào, chẳng phải ông đã quyết định xong việc xử phạt tôi từ lâu rồi đó thôi? Thế nên sao tôi phải tươi cười niềm nở chào đón ông chứ?” Tân Phong Triết cười khẩy nói.

Nếu là khi xưa, hoặc là khi ông vẫn còn chưa tức giận đến mức này thì chí ít ông sẽ không châm chọc khiêu khích trưởng lão Thái Thượng.

Nhưng Tân Phong Triết biết hôm nay Tân Trạm sẽ rời đi, †âm trạng không vui nên cũng không kiêng nể nhiều thế nữa.

Theo Tân Phong Triết thấy, lý do mà Tân Trạm rời đi chính là vì hôm nay đám người Tân Bách Vinh muốn xử phạt ông, hẳn là Tân Trạm cảm thấy trong lòng áy náy, không muốn nhìn thấy cảnh này nên mới vậy.

“Phong Triết, ông là Tân Hoàng, ông cũng biết quy định gia tộc, chuyện lần này quả thực do ông sai” Tân Bách Chiến nhíu mày nói.

“Bách Vinh, ông cũng đừng nói mấy thứ vô dụng kia nữa, ông phụ trách chấp pháp đường, đầu tiên nói xem các ông định xử lý như thế nào đi”
“Tân Phong Triết phạm tội nặng như thế này, theo quy định của gia tộc thì phải xử phạt thật nghiêm khắc”
Tân Bách Vinh lạnh lùng nói: “Có điều ông là Tân Hoàng, Tân Trạm cũng có công với Tân gia nên chấp pháp đường chúng tôi lựa chọn xử lý theo tình cảm, phạt ông trấn áp man tộc biên giới phía Nam một trăm năm, sau đó tới đảo phía Bắc giết năm trăm nghìn quái thú, thế thôi là được”
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt của mấy vị trưởng lão ở đây đều thay đổi.

Trấn áp man tộc không nghe lời nhất một trăm năm, giết quái thú e rằng cũng mất một trăm năm nữa, trong hai trăm năm này, mặc dù Tân Phong Triết không bị tước mất ngôi vị Tân Hoàng nhưng gần như tương đương với việc bị đi lưu đày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui