Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Hơn nữa, theo Tân Trạm nói, cậu ta có trực giác sửa đổi công pháp, Tân Vương thể phiên bản hoàn hảo kia cũng do chính cậu ta sửa chữa” Trưởng lão Bạch Mi run rẩy nói.

“Nói như vậy, Phong Triết, ông chỉ nhận tội thay Tân Trạm, vốn ông cũng không biết Tân Trạm làm được loại Tân Vương thể này nhỉ”
Tân Bách Chiến nhìn Tân Phong Triết với vẻ mặt phức tạp.

“Đúng vậy, Phong Triết, ông nói thật đi, tôi đã xem cấm chế của phòng tổ rồi, nó không ghi lại việc ông đến thăm”
Thật ra Tân Bách Chiến đã biết Tân Phong Triết gánh tội thay cho Tân Trạm, lý do ông ta không vạch trần, là vì Tân Phong Triết tự nguyện.

Nhưng lúc này thì không thể không nói.

Tân Phong Triết im lặng nhìn ngọc giản trên bàn.

Trong một khoảnh khắc, ông có một nét ấm áp, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.

Thằng nhóc Tân Trạm này, dù mình có đề cao nó bao nhiêu, cuối cùng vẫn cứ coi khinh nó.

Ông cho rằng Tân Trạm bỏ đi mà cũng không đồng ý chấp nhận sự thực, thấy ông bị xử phạt.

Kết quả lại là anh dùng sự bỏ đi, đổi lấy sự trong sạch cho ông.

“Trạm nhi, không ngờ cuối cùng, cha vẫn khiến con thua thiệt”
Gương mặt Tân Phong Triết lướt qua một nét đau thương, sau đó ông nhìn về phía đám người Tân Bách Vinh, đôi mắt mang theo vẻ sắc bén, khuôn mặt lộ ra vẻ khinh miệt cực kỳ.

“Chính xác là không liên quan đến tôi, tất cả là do Trạm nhỉ tự tìm ra”
“Mau tìm Tân Trạm đến đây, hỏi cậu ta xem rốt cuộc là chuyện như thế nào” Tân Bách Châu hấp tấp nói.

Dù là nguyên nhân gì, nói trực tiếp luôn là tốt nhất.

“Đã sai người đi tìm” Tân Bách Chiến nói.

Nhưng vào lúc này, một tộc nhân vội vã đi đến thông báo: “Trưởng lão Thái Thượng, không tìm thấy hoàng tử Tân”
“Sao lại không tìm thấy?” Mấy trưởng lão Thái Thượng đều nóng vội.

“Tôi đi dò hỏi rồi, nghe nói sáng sớm anh ấy đã rời khỏi hoàng thành, không rõ hướng đi”
“Ra khỏi thành sớm vậy sao?”
Mấy người Tân Bách Chiến đều có linh cảm xấu.

“Ha ha”
Tân Phong Triết đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười to: “Các người không thể ngờ được nhỉ, thế mà con trai tôi là tộc nhân thượng cổ của Tân gia chuyển kiếp, các người ép buộc nó, muốn hại tôi mà còn muốn nó ở lại? Trạm nhi đã đi rồi”
“Tân Phong Triết, nếu ông biết Tân Vương thể phiên bản hoàn hảo là do Tân Trạm ngộ ra, vì sao phải giấu giếm chúng tôi?” Tân Bách Vinh phẫn nộ quát.

“Còn nữa, cậu ta phải rời đi, có phải ông đã biết từ lâu rồi không?”
“Buồn cười” Tân Phong Triết lạnh lùng nói: “Nếu lúc ấy tôi nói là Tân Trạm tự ngộ ra, các người sẽ tin tưởng một người tuổi trẻ, có thể viết lại công pháp đỉnh cao như Tân Vương này sao?”
“Hơn nữa, con trai tôi là người của Tân gia, nhưng nó không mắc sai lầm, ngược lại còn có công với Tân gia, nó muốn đi thì đi thôi, tôi lấy gì ngăn cản nó?”
“Nhưng Tân Trạm có loại năng lực này, ông cũng nói rồi, cậu ta có thể là hồn phách của tổ tiên thượng cổ chuyển kiếp, cứ để cậu ta bỏ đi như vậy sao?” Trưởng lão Bạch Mi vội la lên.

Sau khi Tân Phong Triết nói như vậy, bọn họ cũng đã dần hiểu rõ.

Bao nhiêu công pháp kia của Tân gia, tuổi này như Tân Trạm không thể tự tìm hiểu, chuyện này giống như để một đứa bé nghiên cứu đạo lý của trời đất vậy, nó còn không luyện được chữ thì làm sao mà suy luận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui