Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Lúc này Tần Trạm thi triển bí pháp nghĩ tức phiên bản hoàn hảo làm ra từ chỗ của Tiêu Vũ Nhượng, lại được Vô Tự Thiên Thư tu sửa, có khi anh cả ở đây cũng không nhận ra thân phận của anh.

Nhưng hơi thở toàn thân của ông già lại lão đục ngầu, Tân Trạm không nhận ra tu vi của ông ta bao nhiêu.

Sau đó đôi mắt của ông già vẫn luôn rũ xuống, không quan sát bốn phía, Tân Trạm khẽ lắc đầu, có thể là do mình quá căng thẳng thôi.

Thời gian trôi đi, người đến dần đến đông đủ.

Cộng vào nhau thì cũng chỉ hơn mười người.

Điều này cũng rất bình thường, đường đi Bắc Vực vô cùng nguy hiểm, không cần thuyền bay của Tụ Bảo Các chở người núi băng sông, người nhiều thì lại phiền phức.

Dù Tiết Phong có to gan thì cũng không dám chở theo quá nhiều người.

Lúc sắp xuất phát, lại có một người đàn ông cao gầy đi đến.

Tân Trạm chú ý đến, người này có tu vi Hợp Thể cảnh nhị phẩm, nhưng sắc mặt lại trắng tái, bước chân loạng choạng, tất nhiên là căn cơ không ổn định, lại không thường tu luyện mà thường dùng đan dược để tăng tu vi.

Mà điều khiển không ít người nhíu mày, là khi anh ta đi vào, một mùi hương khác thường tràn ngập bay theo vào, là mùi hương phấn mà các nữ tu sĩ tà môn am hiểu quyến rũ, thu hút các nam tu sĩ thường xuyên sử dụng.

“Trần Minh, sao anh lại đến đây?” Tiết Ngọc Tuyết thấy người tới thì chân mày nhăn lại.

“Ngọc Tuyết, lời này của em không được, anh chính là dược tôn quản lý thuyền, lại nói có em ở đây, anh có thể không đến à?”
Anh ta ngồi trên ghế, tùy tiện cười nói.

“Trần Minh, anh thì thôi bỏ đi, ai biết mấy ngày nay anh lại đi lêu lổng với nữ tu sĩ nào? Ba ngày anh cũng không truyền âm trở về, chúng tôi đã tìm ra dược sư mới rồi” Tiết Ngọc Tuyết chán ghét nói.

“Tuyết Nhi, đừng giốn” Trần Minh cười nói: “Nếu em đồng ý tu luyện với anh, kết thành đạo lữ, anh cũng không đến mức phải đi tìm những tiểu yêu tinh kia”
“Hơn nữa, dược sư đồng ý đi đoạn đường nguy hiểm đến Bắc Vực này, trừ anh ra thì còn mấy ai nữa?”
“Anh cho rằng tôi nói giỡn à?” Tiết Ngọc Tuyết khinh thường hỏi.

Trần Minh nghe vậy thì sửng sốt, thấy đối phương nói nghiêm túc, sau đó anh ta đảo mắt nhìn mọi người.

“Lão Tiết, ông cũng không phúc hậu đấy, tôi đã nói là đi theo ông, lúc này ông lại ném tôi ra” Sắc mặt Trần Minh không vui mà nói.

“Không sao, hai người các cậu cùng đi, linh tệ thì tôi trả ngang nhau, được chứ?” Tiết Phong cũng rất bất đắc dĩ mà nói.

Ai biết Trân Minh biến mất ba ngày mà còn đột nhiên quay về, tuy tính cách đối phương không ra gì, nhưng khó tìm dược sư, anh ta cũng đi Bắc Vực với ông ta rất nhiều lần, không tiện xé mặt nhau.

“Ít nhất cũng phải như vậy.

Có cái này, Trần Minh cũng lười quan tâm người kia là ai, chỉ gật đầu.

“Lão Tiết, hai dược sư cùng lên đường thi không cần thiết đâu nhỉ”
Nhưng vào lúc này, một thanh niên mặc đồ đen bước vào.

Không ít tu sĩ cũng kinh hồn.

Trước khi thanh niên này nói chuyện, căn bản không có hơi thở phát ra, không ai phát hiện anh ta bước vào khi nào.

*W trí trên linh thuyền vốn đã khan hiếm, để kẻ mới tới kia về đi” Thanh niên đồ đen vừa đi vào đã nói không chút khách khí..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui