Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Linh tệ nào?” Quốc chủ Bình Thạch nhướng mày.

“Không phải Bệ hạ đã nói cùng mỗi người chúng ta năm đồng Tử kim linh tệ sao?”
Bệnh vẫn chưa chữa khỏi, những Dược Tôn này cũng không ngạo mạn nữa, chỉ nhỏ giọng nói.

“Các vị đại sư, ý của các vị là chưa chữa khỏi bệnh mà vẫn còn cần năm đồng Tử kim linh tệ, đúng không?”
Quốc chủ Bình Thạch chế nhạo, cuối cùng cũng lật mặt Lúc trước cho không các người linh tệ mà các người còn chê ít, giờ còn quá đáng hơn.

Bây giờ còn không thể điều trị xong bệnh, mà vẫn muốn có tiền?
“Bổn vương cũng có thể cho số tiền này, người đâu, mang linh tệ ra đây, đồng thời ghi lại tên của tất cả những người nhận linh tệ.”
“Bệ hạ, ý của người là…
Sắc mặt của tất cả Dược tôn đã thay đổi.

“Không có ý gì cả, nhưng nhà họ Diêm của tôi khá khắt khe về tiền bạc.

Mọi ra vào đều phải được ghi lại và cuối cùng được sự chấp thuận của trưởng lão Thái Thượng.

Nhưng các vị đừng lo, danh sách này là để sử dụng nội bộ, tuyệt đối sẽ không để rò rỉ ra bên ngoài”
Tuyệt đối sẽ không để rò rỉ ra bên ngoài? Có quỷ mới tin!
Lúc này, tất cả Dược tôn đều chết lặng.

Chỉ vì năm Tử Kim linh tệ, lúc đó mà bại lộ tên tuổi, chẳng phải sẽ đáng cười lắm sao.

Nếu không chữa khỏi bệnh và cầm nhiều tiền như vậy, đừng nói những tu sĩ bình thường coi thường, ngay cả dược sư cũng sẽ chế nhạo, cho rằng đã làm hỏng địa vị của Dược tôn.

“Quên đi, chúng tôi không có năng lực xem bệnh cho linh thú, cho nên cũng không cần cái linh tệ này” Một vị dược sư lập tức cười gượng gạo nói.

“Đúng vậy, là ai đề xuất chuyện này chứ, thật mất mặt, thật đáng coi thường.”
Một đám Dược Tôn lúc này không thừa nhận mình muốn linh tệ, sau khi bàn giao lại, bọn họ liền rời đi.

“Dược sư Lam, cảm ơn rất nhiều”
Quốc chủ Bình Thạch thấy nhóm người này không còn phô trương đòi linh tệ nữa, ông ta mừng rỡ đến cảm ơn Tân Trạm.

Đồng thời, ông ta lấy những linh tệ vốn định đưa cho những Dược tôn này đưa cho Tân Trạm.

.

truyện tiên hiệp hay
Tuy nhiên, Tân Trạm cũng không cần mấy trăm linh tệ này.

Đầu tiên là số lượng không nhiều, anh thì thiếu gì chứ, hơn nữa còn ảnh hưởng đến thân phận.

Thứ hai, Quốc chủ Bình Thạch bỏ ra rất nhiều tiền, sợ là tức giận thế này thì ông ta cũng không còn bao nhiêu linh tệ nữa.

Tốt hơn hết là dùng tiền để đổi một ân huệ.

Dù gì thì đối phương cũng từng là một trong mười hai hoàng triều, một món nợ ân tình này, một hai trăm linh tệ đâu có so sánh được.

Nhìn thấy Tân Trạm kiên quyết không nhận, Quốc chủ Bình Thạch cũng khá cảm động.

So sánh một chút, phẩm chất của dược sư Lam này cao quý hơn nhiều.

“Tôi sẽ điều trị cho Linh Hổ này”
Sau khi nghỉ ngơi, Tân Trạm cũng đã hiểu cặn kế phương pháp trị liệu, lúc này mới bước vào trận pháp.

Các triệu chứng của Linh Hổ, giống như Diêm Bối Loan, là các chất độc tích tụ trong tủy xương và không dễ loại bỏ.

Tuy nhiên, tu vi của Diêm Bối Loan ở mức trung bình, cô ta có thể rũ bỏ độc tố trong cơ thể bằng cách chiến đấu, điều này cũng ít chấn thương và thuận lợi hơn.

Nhưng Linh Hổ thì khác, nếu cũng làm cách đó, thì sẽ phạm phải lỗi sai nhưu Dược tôn Trịnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui