Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Sau khi rời khỏi đây, anh còn muốn đi theo nhóm Tiết Phong xuyên qua dãy núi Ma Vực, tu sĩ đồng hành khó giữ bí mật nếu có nhiều người biết, còn cả một nhân tố không xác định được như là Mộ Dung Di ở đó.

Chẳng may có người nào tiết lộ ra, anh sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết, thậm chí là họa sát thân nữa ấy chứ.

Cho nên Tân Trạm luôn cân nhắc chuyển chuyện này lên người dược tôn Trịnh là thích hợp nhất.

“Cậu đã có thể nghĩ như vậy, lại còn tìm đến tôi, chứng tỏ cậu cũng là người có đầu óc”
Dược tôn Trịnh tán dương liếc nhìn Tân Trạm.

“Tôi đương nhiên không sợ chỗ linh tệ đó khiến người nổi lòng tham, tôi là Cung Phụng của Sơn Hải Các, là dược tôn cấp tám, đắc tội tôi chẳng khác nào đắc tội Sơn Hải Các”
“Cho nên có thể đồng ý với cậu, nhưng không thể trợ giúp không chông”
Đôi mắt dược tôn Trịnh hiện rõ vẻ tham lam: “Số linh tệ kia, cậu phải chia cho tôi một nửa”
“Người này cũng quá xấu xa rồi”
Phù Ma nghe thế cũng cảm thấy hết chỗ nói.

Một nửa tương đương với mười bảy triệu năm trăm tử kim linh tệ.

“Ông không làm gì mà muốn lấy mười bảy triệu năm trăm tử kim linh tệ hay sao?”
“Đương nhiên, một khi cậu muốn mượn tên tuổi của tôi thì phải trả thù lao” Dược tôn Trịnh đúng tình hợp lý nói.

Tân Trạm cười lạnh một tiếng, dược tôn Trịnh này ăn nói thật mạnh miệng, nhưng nếu anh phải giải giá đắt như vậy thì ông ta suy nghĩ nhiều rồi.

“Ông nghĩ sai rồi, tôi đến đây tìm ông không phải để nhờ ông giúp đỡ mà là giao dịch với ông”
Tân Trạm lắc đầu nói: “Cho nên tôi sẽ không đưa cho ông dù chỉ một linh tệ đâu”
“Cậu đang nói đùa đúng không!” Dược tôn Trịnh nổi gân xanh, tức giận nói: “Tôi sẽ không đưa”
Muốn ông ta làm chuyện không có lợi cho bản thân, chuyện này tuyệt đối không thể.

“Tôi coi như ông vừa mới khỏi bệnh, đầu óc còn hỗn loạn”
Vẻ mặt Tân Trạm bình tĩnh, anh đứng dậy đi ra ngoài: “Cẩn thận nghĩ lại, nếu ông không đồng ý đề nghị của tôi thì sẽ có kết quả gì đi”
“Dược tôn Trịnh của Sơn Hải Các, xa xôi ngàn dặm đuổi tới nước Bình Thạch, kết quả không chữa được một bệnh nào còn bị đánh trọng thương, trở thành trò cười, ông đoán người ngoài sẽ đồn thành cái gì, tiếng tăm của ông sẽ tổn thất thế nào: “Cậu, cứ từ từ”
Trong lòng dược tôn Trịnh giật thót, lập tức mở miệng: “Cậu đang uy hiếp tôi”
“Không phải uy hiếp, là sự thật” Tân Trạm thản nhiên nói: “Lại nói tôi là dược tôn cấp 5, ông là dược tôn cấp 8, kết quả thua ở tay tôi, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào, Sơn Hải Các nhìn ông thế nào, cho dù ông là Cung Phụng cao cao tại thương thì tiếng tăm ngày sau cũng có tổn hại, sợ là cả đời cũng không rửa sạch được đâu”
Sắc mặt dược tôn Trịnh hoàn toàn trầm xuống.

Thật ra lời Tân Trạm nói là thật sự, ông ta bị một tia sét của Thánh Hổ Huyền Lôi đánh bị thương, so sánh với nhau có thể thấy rõ một dược tôn cấp 8 như ông ta rất vô dụng, quả thật chính là trò cười.

Nghĩ vậy, trong lòng dược tôn Trịnh hối hận vô cùng.

Sớm biết vậy thì lúc trước ông ta không nên động tâm với mười bảy triệu năm trăm tử kim linh tệ, hoặc là cho dù động tâm cũng không thể qua loa bắt chước cách chữa trị của Tân Trạm.

Thật ra ông ta là dược tôn cấp 8 thì thực lực không thể nghi ngờ, chỉ cần cho ông ta thời gian, ông ta nhất định có cách trừ bỏ độc tố này.

Nhưng vấn đề là tình huống lúc ấy nếu Tân Trạm lên tiếng, ông ta và linh tệ sẽ không còn liên quan..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui