Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Bên trong phi thuyền, một bóng dáng không nhanh không chậm bay ra, đứng ở phía trên.

“Lão Ngô, sao ngài lại ra đây?”
Cung Doãn sững sờ, không nghĩ tới lúc này lão Ngô lại chạy tới đây.

“Tôi cảm giác được bầu trời có chút gì đó không đúng nên mới ra nhìn thử”
Lão Ngô không có dẫn theo cháu gái của mình, lúc này mặt mày của ông ấy mang theo nụ cười mỉm, chắp tay sau lưng, từng bước từng bước đi tới bên cạnh hai người.

“Là thủ đoạn của Thiên Vận Môn, cậu bạn nhỏ, ông ta đang muốn dò xét cậu đất Lão Ngô ngửa đầu lên nhìn thoáng qua bàn tay không ngừng biến lớn trên bầu trời, từ từ mở miệng.

“Có lẽ là như vậy vậy”
Tân Trạm gật nhẹ đầu, phản ứng rõ ràng như vậy, anh cũng không có ý định phủ nhận.

“Ha ha, nhưng các người như này có thể ngăn cản việc nhìn lén thiên cơ sao?”
Lão Ngô cười cười, nhìn lướt qua trận đồ mà Tân Trạm bày, lắc đầu nói: “Có thể dùng xương chỉ thuật quỷ dị này, đạo hạnh của đối phương cũng rất cao thâm đấy”
“Tiền bối có biện pháp truyền thụ sao ạ?” Tân Trạm cung kính nói.

“Ha ha, tôi đây ghét nhất chính là những kẻ nhìn trộm thiên cơ, giả thân giả quỷ.

Dựa theo tình huống cậu bạn trẻ giúp tôi tiết kiệm được ba ngày thời gian nên chiêu này tôi sẽ giúp các người ngăn cản lại”
Lão Ngô ngẩng đầu lên, ban đầu là một đôi mắt đục ngầu nhưng chỉ chớp mắt nó đã trở nên sáng như tuyết.

Tân Trạm còn chưa thấy rõ thì chẳng biết lúc nào lão Ngô đã nhảy người lên giữa không trung.

Sau đó hai cánh tay già nua như một cây khô của ông ấy chỉ liên tiếp mấy cái lên không trung.

Tạch tạch tạch!
Còn chưa thấy rõ sức mạnh của những pháp thuật mà lão Ngô triển khai ra thì trên bầu trời đột nhiên nứt ra một cái khe †o lớn kéo dài gần trăm dặm.

Bàn tay lớn màu đen rơi xuống lập tức chui tọt vào bên trong cái khe đó trên không trung.

“Cái thứ giả thần giả quỷ”
Lão Ngô hừ nhẹ một tiếng, quải trượng trong tay vung lên, điểm một cái tên trên phần bàn tay kia.

Giống như một giọt nước rơi xuống, sau đó tạo thành sóng gợn lăn tăn lan ra khắp hồ, lúc quải trượng của lão Ngô điểm xuống, trên cổ tay của bàn tay lớn kia vậy mà bắt đầu hóa thành băng từng tấc từng tấc một.

Trong nháy mắt, toàn bộ cánh tay lập tức nổ tung ầm vang một tiếng.

Cung Doãn khiếp sợ trừng to mắt, Tân Trạm cũng co rụt con ngươi lại.

“Cái này, chuyện gì xảy ra vậy?”
Đứng bên cạnh hồ nước, vốn dĩ Đại sư Thiên giám đang tràn đầy tự tin đột nhiên sắc mặt lại thay đổi, giống như gặp phải ma hay quỷ.

Phụt!
Ông ta ngửa mặt lên trời rồi bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.

Trận pháp trước người có hai viên đá màu đen cũng lập tức nổ tung, mảnh xương thú màu đen kia cũng bị vỡ thành hai mảnh.

Toàn bộ nước trong hồ giống như đồng thời sôi trào, tất cả nước trong hồ đồng loạt bốc hơi, lộ ra đáy hổ sâu gần vài chục mét.

“Đại sư, người làm sao vậy?”
Chú Chử giật nảy mình, vội vàng đỡ thân thể đang không ngừng run rẩy của Đại sư Thiên giám lên.

Ông ta chưa từng thấy qua tình huống như này xuất hiện với người kia.

“Chủ quan, lần này tôi quá chủ quan nên đã tính sai một bước”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui