Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Lão Ngô nhất thời nóng nảy, cô ta cầu xin hết nửa ngày, rốt cuộc ông nội mới nhả ra, cũng không thể vì vậy mà mạnh mẽ tới được.

“Cháu sai rồi, Dược sư Trình này lợi hại hơn cháu, cháu có gặp nguy hiểm gì thì sẽ lập tức nhờ anh ta giúp đỡ, vậy là được rồi đúng không?”
Ngô Bình Nhi không nói gì.

Có điều Tân Trạm lại nhìn ra được, cô gái này cơ bản là không phục anh chút nào.

“Chỉ là tôi có lệnh bài này, sẽ được đi vào trước, cho dù anh có muốn giúp tôi thì chỉ sợ là cơ hội gặp nhau của chúng ta cũng không quá lớn.” Ngô Bình Nhi lại nhìn anh nói.

Anh cười cười, cũng không mở miệng.

“Dược sư Trình, tóm lại kính nhờ.”
Lão Ngô day day trán, trong lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ, dẫn theo cháu gái bước đi.

Tân Trạm và Cung Doãn lại theo một bên khác bay vào trong đám người, đưa lệnh bài cho một đệ tử Ma Môn mặc đồ màu đen.

Dưới ánh mắt hết sức hâm mộ của vô số tu sĩ phía sau, hai người tiến vào bên trong quầng sáng, bay đến vị trí có khoảng cách gần với con đường Vân Hải nhất.

“Anh, tại sao anh lại vào đây được chứ?”
Ngô Bình Nhi nhìn thấy Tân Trạm cũng bay tới đây, ánh mắt trừng lớn, dáng vẻ biểu cảm giống như gặp quỷ vậy.

“Đương nhiên cô vào bằng cách nào thì tôi cũng vào bằng cách đó” Tân Trạm bình tĩnh nói.

Ngô Bình Nhi hơi đỏ mặt, trước đó cô ta còn nói Tân Trạm chỉ có thể chờ đi vào sau, kết quả là anh cũng có lệnh bài.

Cô ta đang muốn nói cái gì đó, đúng lúc này trên bầu trời có một cơn gió lớn gào thét, một thân ảnh giống như gió lốc bình thường từ phía xa cấp tốc lướt đến, không trung chấn động đến mức run rẩy, tiếng nổ vang vọng như sấm.

Không ít tu sĩ không để ý đều bị sóng khí cuồng bạo này thổi cho ngã trái ngã phải, thiếu chút nữa không thể huyền phù được.

Thân ảnh kia xet qua đám người, bay thẳng đến biên giới Vân Hải, lúc này mới ngừng lại ổn định huyền phù.

“Là Ngũ Tử Ma Môn, Khương Thời Miễn”
“Cừ thật, chiến trường Tiên Ma lần này quả nhiên có Ngũ Tử Ma Môn hiện thân”
Ợ n phức rồi, vốn tưởng rằng vài ngày nữa chiến trường Tiên Ma mở ra, Ngũ Tử Ma Môn đang ở chỗ khác không đuổi tới kịp, kết quả Khương Thời Miễn lại đến đây, chỉ sợ chỗ tốt lớn nhất bên trong nhất định có một phần là của anh ta”
“Bên cạnh anh ta còn có tu sĩ ở kỳ Độ Kiếp nữa chứ!”
Mọi người nghị luận âm, Tân Trạm cũng nhìn sang.

Thanh niên này mặc một thân áo bào đen, phía trên thêu bằng chỉ tơ vàng bạc, đẹp đẽ sang trọng, phối hợp với dáng người anh ta cao gầy, mái tóc đen dài rối tung, theo gió phiêu bồng, sườn mặt giống như đao khắc mà thành, tạo cho người †a một loại cảm giác sắc bén, phong độ cuồng ngạo.

Tu vi của Khương Thời Miễn này đồng dạng cũng không thấp, tuy rằng anh ta áp chế linh khí nội liễm, nhưng dựa vào khí tức vừa mới bay lướt qua đã có thể đoán ra được, chí ít cũng là Hợp Thể Cảnh Bát Phẩm trở lên mà thôi.

“Khương Thời Miễn chẳng qua chỉ là người yếu nhất bên trong Ngũ Tử Ma Môn, có cái gì đâu mà phải kích động” Ngô.

Bình Nhi hừ nói.

Ngô Bình Nhi ở bên cạnh nghe thấy mọi người mở miệng, vẻ mặt lại là khinh thường.

“Đại sư, dãy núi Ma Vực này có Cửu đại Ma Môn, vì sao chỉ có năm người nổi bột?” Cung Doãn có chút khó hiểu hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui