Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Một lát sau, Tân Trạm trở về chỗ cũ, Phệ Thiên Trùng bay lượn giữa không trung, đã đem tới năm túi đựng đồ của năm người còn lại kia.

“Đáng tiếc nhiều độc đan như vậy, mỗi một viên đều không dễ luyện chế, kết quả chỉ hại chết sáu.


Tân Trạm lắ u một cái, vẫn là vì Phệ Thiên Trung của mình quá ít, khiến cho thanh niên mắt đỏ mạnh nhất kia chạy mất.

Nếu không thì với ba trăm năm mươi nghìn con, anh cũng không cần ra tay, mỗi một người sắp xếp bảy tám nghìn con đuổi giết, cũng có thể xong xuôi.

“Nhìn những người này một chút, xem trong tay có đồ gì tốt không”
Tân Trạm tìm tòi một hồi, sáu ma tu cộng thêm hai người bị bọn họ giết chết, tổng cộng có tám túi đựng đồ, bên trong có hơn ba nghìn tử kim linh tệ.

Còn lại một số đồ ngổn ngang, Tân Trạm cũng không động vào, anh ném sang một bên.

Mười triệu năm trăm tử kim linh tệ, Tân Trạm hái tiên thảo ở xung quanh xuống, lại thêm một khoản thu hoạch nhỏ.

Nếu như những người kia còn ở bên ngoài khổ sở chờ đợi tu sĩ của chín Ma Môn lớn đi ra, nhìn thấy chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, Tân Trạm có được thu hoạch như vậy, sợ rằng sẽ phải hâm mộ muốn chết.

Hình ảnh tiên thảo hoàn toàn trưởng thành đầy mặt đất, giống như cỏ xanh tuỳ tiện mà hái vậy, quả thực quá mức rung động.

Chỉ có thể nói chiến trường Tiên Ma mười năm cũng không mở ra, thật giống như một kho bảo tàng.

Nhưng nếu như không đủ năng lực, thì cũng chỉ có thể giống như chín người còn laij vậy.

Tiêu diệt bảy ma tu, Tân Trạm không do dự chút nào, chiến trường vốn là nơi giết chóc, nhân từ đối với bọn họ, làm không tốt thì ngày sau sẽ dẫn người đến trả thù mình.

Một khi đối phương có đề phòng đối với độc đan của mình, người xui xẻo chính là mình rồi.

Nhưng mà thanh niên mắt đỏ cho dù có chạy, cơ thể bị mình làm nổ, nguyên thần cũng trúng độc bị thương, cho dù muốn báo thù, một nửa cũng không có cơ hội này.

Gom hết đồ đạc xung quanh lại, Tân Trạm bay lên.

Chiến trường Tiên Ma này, nhìn thì không phân chia phương hướng, anh định tuỳ tiện tìm một chỗ để tìm bảo vật.

Nhưng Tân Trạm còn chưa đi, đột nhiên bên tai nghe được một tiếng xé gió, đến từ vị trí rất xa, nhưng vẫn bay về phía bên này.

Cánh đồng hoang vu mênh mông không giới hạn, nhìn vô cùng rộng lớn.

Lúc này một vùng trời quê, mười mấy bóng dáng lướt qua giống như cầu vồng, truy đuổi một người phụ nữ ở trước mặt.

“Cô gái nhỏ, buông đồ trong tay xuống, Ngọc Sang tôi sẽ tha cho cô một mạng”
Trong mười mấy người này, cầm đầu là một người đàn ông đầu trọc, diện mạo gã ta hung ác, vóc người vạm vỡ, trên người tản ra khí tức hợp thể cảnh thất phẩm, hết sức doạ người.

Mà ở sau lưng gã ta, cũng có hơn mười thuộc hạ hợp thể cảnh trung phẩm.

Nhưng mà lúc này trên người người đàn ông dính chút máu tươi, cánh tay gã ta có một vết thương sâu và dài, mặc dù đã lấy linh khí cầm máu, nhưng cũng chưa hoàn toàn khép lại.

Nhìn cô gái một mực bay trốn cách đó không xa, người đàn ông giận đến ngứa răng, cô gái nhìn tuổi tác không lớn lắm này, lại dám cướp đi bảo vật từ trên tay mình.

Đến bây giờ, anh chỉ chú ý rằng vật này linh khí mù mịt, cũng không thấy rõ nó rốt cuộc là cái gì.

“Anh năm mơ đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui