Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Chắc là hợp thể cảnh bát phẩm đây”
Mọi người nghe vậy thì trong lòng hơi hoảng hốt, nhưng rồi họ cũng âm thầm gật đầu cho là đúng.

Đại sư là cường giả hợp thể của cảnh giới thứ sáu, cũng là thần thông bảo vật cổ đại truyền lại từ trong tông môn phái, nếu như đối phương không có năng lực tầm này thì làm sao có thể khiến cho sư huynh tình nguyện nổ tung được chứ.

Mặc dù cách màn sương trắng bọn họ không thể nhìn thấy thực hư bên trong như thế nào, nhưng bọn họ cũng không lo lắng việc Tân Trạm sẽ chạy trốn mất.

Dù sao thì chùm ánh sáng cao vút chính kia là minh chứng tốt nhất, chỉ cần có thứ này ở đây thì Tân Trạm dù có mọc cánh cũng không thoát ra được.

Đám Tề Vân Tông mất đi vị thanh niên mang ngọc quan như thể người mất đi xương sống, nghe xong lời này của Sư huynh Liễu, tất cả đều gật đầu đồng ý.

“Mấy thăng ngu xuẩn này là đệ tử của môn phái nào vậy?”
Trong đám sương mù trắng xóa, một lão già tức giận đến mức suýt hộc máu thêm lần nữa.

Bởi vì lúc này chỉ có trận pháp này chỉ che chăn thần thức, còn những lời bàn tán của đám người đó lọt vào tai ông ta không sót câu nào.

Lão giả này thực đang rất đau, nhưng nếu mấy tên này có chút dũng khí, xông vào xử lý một Tân Trạm đang bị thương thì dưới vòng vây của bọn họ cũng sẽ không thua đâu.

Thật đáng tiếc cho đám đệ tử Tề Vân Tông này bị dọa cho sợ mất mật, lại còn không có chút dũng khí nào như vậy.

Đã thế lại còn hợp thể của cảnh giới thứ tám gì đấy, cảnh giới thứ tám cái đầu chúng mày.

Tân Trạm nghe thấy tiếng bàn tán của họ thì khẽ cau mày.

Ban đầu, anh định hình rằng mình sẽ triển khai nhiều trận pháp và huyễn trận trùng độc ở đây, sau đó sử dụng những cách bày bố này để giữ cho đến khi chùm ánh sáng tan biến, sau đó sử dụng tống truyền trận pháp để nhanh chóng rời đi.

Nhưng bởi vì lần tự bạo phát nguyên thần của thanh niên đội ngọc quan kia đã khiến cho mọi thứ hoàn toàn thay đổi.

Còn những tên kia thì đang rao giảng về sự khủng khiếp của trận pháp sương mù trắng ra sao, còn ngăn cản các tu sĩ xông vào ngay lập tức, đây đương nhiên là một tin vui đối với mình khi sắp xếp lại trận pháp truyền tống trận.

Nhưng cũng giống như vậy, một khi có đủ người đám người tu vi ở bên ngoài tập hợp đầy đủ và cùng nhau tấn công anh, nếu bản thân mình mà vẫn không thể nghĩ ra cách thoát khỏi chùm ánh sáng giết chóc này thì gay to.

Thôi đến đâu thì đến vậy.

Tân Trạm dứt khoát không buồn nghĩ tới nữa, sau khi phục hồi lại trận pháp bèn yên tâm bình phục chấn thương.

Ngay sau khi nguyên thần của thanh niên đội ngọc quan đó nổ tứ tung, bản thân anh cũng bị thương nặng.

Hơn nữa bởi vì tỉnh quang tổn thất quá nhiều nên sẽ cần rất nhiều thời gian để phục hồi lại.

“Nhưng thoạt nhìn ông có vẻ như đang rất không cam lòng nhỉ”
Có điều trong lúc bình phục, thỉnh thoảng Tân Trạm vẫn chú ý đến vẻ mặt của ông lão kia xem, lạnh lùng cười.

“Đạo hữu, chưa có cái gì là tôi không dám làm cả”
Ông lão giật mình, vội lắc đầu.

Sau khi bị Tân Trạm bắt quay trở lại, tu vi và linh khí của ông ta ta lại bị phong tỏa, bây giờ ông ta thậm chí còn không thể mở miệng được nếu không có sự cho phép của Tân Trạm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui