Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Sau khi độ kiếp xong, luồng tiên khí kia vẫn tiếp tục tỏa ra, hiển nhiên vẫn còn chưa chấm dứt.

“Ngô Bình Nhị, trong tay cô có vật gì có thể hấp thụ sấm sét của thiên kiếp hay không?”
Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, Tân Trạm lập tức quay sang hỏi cô gái ngồi kế bên.

“Hấp thu sấm sét à?” Ngô Bình Nhi nhíu mày nói: “Anh muốn hấp thụ thiên kiếp? Thứ này không dễ dàng hấp thụ như thế đâu, nó yêu cầu lôi chi căn nguyên cực cao..”
Ngô Bình Nhi còn chưa kịp dút lời đã thấy Tân Trạm đưa †ay nắm lấy, tức khắc, những tia điện tán loạn xung quanh đều bị Tân Trạm ngưng tụ thành một quả cầu.

Ngô Bình Nhi sửng sốt, rồi lại nói bằng giọng đây hâm mộ: “Lôi chi căn nguyên của anh mạnh hơn của tôi quá nhiều rồi.

Anh để tôi suy ngẫm một chút”
Sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận, Ngô Bình Nhi gật đầu nói: “Quả thật tôi có chút đồ nhưng không biết có hữu dụng hay không”
Nói xong, Ngô Bình Nhi mở không gian trữ vật ra, lấy ra mười mấy hạt linh châu cỡ bằng quả trứng gà.

Linh châu bình thường đều có chứa linh khí hoặc căn nguyên khí, thế nhưng những linh châu này lại trong suốt, bên trong rỗng tuếch.

“Đây là lôi linh châu mà người nhà đã cho tôi khi tôi lĩnh ngộ lôi chỉ căn nguyên vào năm đó, lôi căn nguyên khí bên trong đều đã bị tôi hấp thụ hết rồi nhưng tôi vẫn còn giữ linh châu lại.

Giờ tôi cũng không có việc gì cần nó nữa, anh có thể dùng nó để hấp thụ sấm sét”
Ngô Bình Nhi giao linh châu lại cho Tân Trạm.

Tân Trạm cầm lấy một viên, thử đưa sấm sét vào bên trong.

Quả nhiên, linh châu này có lực tương tác tự nhiên đối vói sấm sét, dễ dàng hút sấm sét vào trong.

“Thứ này nếu có thể hấp thu được sấm sét thì thiên lôi cũng không còn là vấn đề.

Thế nhưng mấy viên linh châu rỗng này sao lại có chút giống một viên bảo châu của tôi”
Tân Trạm nói xong liền lấy ra viên bảo châu đã đoạt được bên cạnh xác của người đàn ông Long cung khi anh vẫn còn ở Lam Tinh a.

So sánh hai thứ này với nhau cũng không có gì khác biệt nhiều.

Điều khác biệt duy nhất là viên linh châu của anh to bằng ba viên linh châu của Ngô Bình Nhi.

“Tiên Lôi châu, không phải anh đã có vật chứa tốt nhất rồi sao?”
Ngô Bình Nhi nhìn viên bảo châu trong tay Tân Trạm, có chút cạn lời.

“Thì ra vật này gọi là Tiên Lôi châu sao?” Tân Trạm bây giờ mới biết điều đó.

Thế nhưng Lam Tinh vậy mà lại có bảo vật mà đại lục mới có, xem ra giữa hai bên còn có không ít bí mật mà anh chưa vạch trần ra được.

Bất quá Tân Trạm vẫn líu lưỡi trước độ giàu có của Ngô.

Bình Nhi.

Lúc trước anh ngậm đăng nuốt cay, trải qua biết bao gian khổ mới lấy được một viên phong linh châu, kết quả thì sao, cô gái này chỉ là lĩnh ngộ lôi chỉ căn nguyên mà người nhà đã đưa cho mười mấy viên lôi linh châu rồi.

Cứ như thể vật này không đáng tiền một chút nào, tùy tiện có thể lấy ra vài cái.

Kiến thức của Ngô Bình Nhi cũng rất sâu rộng, hiểu biết đủ mọi chuyện trên đại lục, tài nguyên cũng nhiều đến kỳ lạ, rốt cuộc gia tộc của cô ta ở đẳng cấp nào rồi?
Một tia tò mò chợt vụt qua rồi biến mất.

Tuy nhiên Tân Trạm cũng không nghĩ nhiều mà là tiếp tục đắm chìm trong việc hấp thu tiên khí.

Tiên khí nhận được từ bảng giết chóc tựa như vô tận vậy.

Chẳng mấy chốc Tân Trạm lại nghênh đón lần độ kiếp thứ hai.

Anh dùng lôi linh châu và tiên lôi châu hút sấm sét, thành công đột phá Cảnh thần phó phân Cửu phẩm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui