Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Tân Trạm lắc lắc đầu, anh để Ngô Bình Nhi núp ở trong một cái hang yên tĩnh và vắng vẻ rồi anh sử dụng nhập ẩn thuật, che giấu hơi thở của mình ở mức cao nhất rồi tới gần khu vực kia mà không gây ra tiếng động nào.

Đi về phía trước chưa được bao lâu, Tân Trạm đứng thẳng người ở phía trên sườn núi và nhìn xuống phía dưới.

Anh chỉ thấy ở trước dãy núi có một chỗ sáng lên, trong một cái hang rất sâu và lớn, tu sĩ ra ra vào vào, bên ngoài có hơn mười tu sĩ canh giữ.

Giọng nói trầm khàn mà anh nghe được trước đây lại phát ra từ trong cái hang kia “Là một cái quặng mỏ linh thạch”
Tân Trạm chú ý thấy ánh sáng rực rỡ của những linh thạch do tu sĩ vận chuyển ra thì mới có phản ứng lại.

Chắc là sau khi những người này phát hiện được quặng mỏ linh thạch này, họ thấy chỉ lấy đi những linh thạch của con rối là chưa đủ nên mới tính toán lấy thêm.

Đây cũng là chuyện thường thôi, nếu không phải Tân Trạm có bản đồ báu vật, có thể tìm được kho tàng báu vật lớn, chỉ sợ cũng có được một cái bản đồ báu vật đúng thì cũng đào móc đến mức tận cùng như vậy.

Nhưng mà tính chất linh thạch của quặng mỏ linh thạch này bình thường, đây là kho tàng báu vật lớn ư?
Tân Trạm có hơi nghi ngờ, anh thấy ở đây không có nguy hiểm nên anh gọi Ngô Bình Nhi tới đây.

“Không đúng nha, vị trí của quặng mỏ linh thạch này còn cách kho tàng báu vật lớn khoảng hai dặm nữa”
Sau khi Ngô Bình tới nơi này thì cô ta đối chiếu với bản đồ báu vật, cô ta hơi nhíu mày nói: “Tôi hiểu rồi, thật ra là hai báu vật đó kề sát nhau ở chung một chỗ” Ngô Bình Nhi lại nói: “Anh chú ý phía trước xem, ngay tại bên kia, đó mới là kho tàng báu vật lớn”
“Hai cái kho tàng báu vật lớn ở sát nhau ư?”
Tân Trạm có hơi cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện này quá trùng hợp rồi.

Những người này phát hiện báu vật nhưng chỉ tìm được cái nhỏ thôi sao?
“Nếu nhìn theo vị trí thì ở bên trong dãy núi đó, chắc là ở chỗ sâu trong dãy núi lớn bên cạnh kia.

Như vậy là có linh khí của linh mạch khoáng quấy nhiễu nên những người này không tới chỗ đó, thế nên chắc là không bị phát hiện ra đâu”
Nếu không thì khi kho tàng báu vật lớn được tìm thấy chắc chắn bọn họ sẽ gây ra sự ồn ào còn lớn hơn bây giờ nữa.

Một khi bị cường giả phát hiện thì kho tàng báu vật lớn kia cũng không giữ được nữa.

“Chúng ta đi xem trước một chút để xác nhận đi”
Tân Trạm cũng gật đầu, suy nghĩ trong lòng anh vừa đổi thì Phệ Thiên Trùng lại bay ra lần thứ hai.

Nếu kho tàng báu vật này được giấu ở dưới nền đất thì nên để cho những con vật này đi xem mới là thích hợp nhất.

Anh lựa chọn mười mấy con Phệ Thiên Trùng, Tân Trạm chỉ dẫn chúng chui xuống dưới đất và đi tới vị trí mà bản đồ báu vật đã đánh dấu.

Ngay cả bảo khí mà Phệ Thiên Trùng cũng có thể cắn đứt thì một ít bùn đất và đá kia có là gì đâu.

Rất nhanh sau đó Phệ Thiên Trùng đã đến được những khu vực kia.

“Không thành vấn đề, dấu vết của trận pháp kia vẫn còn đây, chứng tỏ nó thật sự chưa từng bị mở ra” Tân trạm nhẹ nhàng thở ra.

Trước đó anh còn lo lắng bên trong kho tàng báu vật lớn này rỗng tuếch nên vừa rồi anh mới tập trung đào móc những khó tàng báu vật nhỏ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy trận pháp vẫn còn đầy đủ thì có lẽ là kho tàng báu vật lớn vẫn còn đầy đủ.

“Nhưng mà Tân Trạm à, ở dưới nền đất kia, có khả năng ở đó cũng có tiên thảo, bên cạnh khoáng mạch linh mãn, cho nên tỷ lệ có một nhánh mạch khoáng khác cũng không cao.

Lần này chúng ta có thể gặp được Tiên Ma đại năng không…để làm phần thưởng cho chiến trường?” Ánh mắt tỏa sáng của Ngô Bình Nhi mang theo sự chờ mong.

Trong lòng Tân Trạm cũng khẽ lay động, anh cũng có hơi chờ mong.

Bảo vật của kho tàng báu vật lớn chắc chắn là tốt hơn rất nhiều so với kho tàng báu vật nhỏ.

Hơn nữa bọn họ đã tìm thấy được vài kho tàng báu vật nhỏ, đều là vật tự nhiên.

Lần này, cơ hội gặp được phần thưởng Tiên Ma là rất lớn.

“Nhưng điều phiền phức chính là khoảng cách của hai cái này thật sự quá gần nhau”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui