Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Không sai, chắc hẳn đạo hữu Khương cũng biết quy tắc của dãy núi Ma Vực này, trong trường hợp hai bên không ai nhường ai mà hai bên lại có chút quan hệ thì sẽ tùy tiện chọn một kẻ xui xẻo đến, hai người ra tay cùng lúc, ai giết được kẻ này trước thì báu vật thuộc về người đó” Long Thần cười nói.

“Đương nhiên, bắt người ở nơi này không tiện lắm, chúng †a cược người đầu tiên xuất hiện vậy, ai giết được người này thì kho tàng báu vật này thuộc về người đó, anh thấy sao?”
Trong lòng của Tân Trạm cũng hơi dao động.

Có thể nhìn ra được, Long Thần này không cam tâm từ bỏ kho tàng báu vật như vậy, cho dù mình có đè ép anh ta trong một khoảng thời gian ngắn bằng thân phận của Khương Thời Miễn thì chỉ e là anh ta cũng sẽ không yên lòng mà rời đi.

“Tân Trạm, đừng đồng ý với anh ta, nếu em ra tay thì xem như bí thuật này sẽ bị bại lộ đó”
Nghe Long Thần nói như vậy thì trong lòng của Tân Thiên giật mình, vội vàng truyền âm.

Bây giờ cho dù Tân Trạm rời đi thì tốt xấu gì cũng là dùng thân phận của Khương Thời Miễn, nhưng nếu như Tân Trạm bị lộ thì đừng nói là đối phương sẽ thả họ đi, e rằng sẽ lập tức ra tay thì có.

“Được, tôi đồng ý với anh”
Nhưng Tân Thiên còn chưa kịp nói xong thì Tân Trạm đã trực tiếp đồng ý rồi.

Tân Thiên và Ngô Bình Nhi đều đờ người ra một chút.

Tân Trạm biết rõ về bí thuật mô phỏng hơi thở của nhà họ Tiêu nhất, vậy mà anh cũng đồng ý sao.

Nếu như một lát thi đấu thật sự thì chẳng phải tất cả đều sẽ bị bại lộ hay sao.

Nhưng mà sau đó, Tân Trạm lại lạnh lùng lắc đầu mà nói: “Chỉ là không cần tìm người đâu, anh ta là được rì Nói xong, Tân Trạm đưa tay chỉ vào một người trong bang cách bang chủ Ngọc Quỷ không xa.

“Am Điều khiến cho tất cả mọi người giật mình là ngay vào lúc Tân Trạm vừa mới nói dứt lời xong thì trên vai của đám người này đột nhiên nổ tung thành một làn sương máu, rõ ràng là đã bị đánh xuyên thành một cái lỗ nhỏ.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám người này đau đớn mà che bả vai lại, chảy ra một lượng máu lớn.

Trên không trung lập tức yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều đỡ đẫn, vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía Tân Trạm.

Con ngươi của Long Thần cũng co rút lại, trong mắt lóe lên sự chấn động.

Từ đầu đến cuối anh ta cũng không có thấy rõ tên Tân Trạm này ra tay như thế nào, nhưng kết quả là trên bả vai của những thuộc hạ ở không xa của anh ta lại bị khoét ra một lỗ hổng như vậy?
Nếu như vị trí Tân Trạm chọn không phải bả vai mà là đầu thì chẳng phải những người này đã chết rồi hay sao.

Đây là thủ đoạn gì vậy, chẳng qua tu vi của mình chỉ thấp hơn Tân Trạm một phẩm thôi mà, vậy mà lại không nhìn thấy được anh sử dụng pháp thuật này như thế nào.

“Cảm ơn bang chủ Long” Tân Trạm thản nhiên mở miệng nói.

Vẻ mặt của Long Thần tràn đầy phiền muộn, anh ta vốn cho rằng đã tìm được một cách có thể thắng được, kết quả còn thua thảm hại hơn, cho dù bây giờ anh ta có trở mặt thì anh ta cũng không có lý lẽ gì.

Cho dù sau này ầm ï đến Ngọc Minh thì minh chủ cũng sẽ không giúp anh ta.

“Đạo hữu Khương pháp thuật cao cường, bổn tôn khâm phục, đi thôi!”
Trong lòng của Long Thần vừa tức giận vừa kiêng kị, cũng không nói quá nhiều mà trực tiếp dẫn đám người rời đi.

Mà lúc này, một tia sáng màu đen chậm rãi tiến vào trong †ay áo của Tân Trạm.

Phù ~ Tân Trạm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sở dĩ vừa rồi mình khoát tay một cái mà bả vai của đối phương nổ tung thành một lỗ máu, tất nhiên không phải là pháp thuật gì mà là công lao của Phệ Thiên Trùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui