Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Trước khi Tân Trạm bất ngờ biến mất, anh ta và Ngô Bình Nhi vẫn lo Tân Trạm rơi vào nguy hiểm, thực sự là lo lắng một phen.

Nhưng xem ra bây giờ Tân Trạm so với bọn họ còn kiên cường hơn nhiều.

“Tân Trạm, mấy ngày không gặp mà tu vi của em đã tăng lên rồi”
Nhìn thấy tu vi hợp thể cảnh Tân Trạm tản ra, Tân Thiên cũng hơi kinh ngạc.

Mới mấy ngày, tu vi của em tư đã vượt qua một cảnh giới lớn và hai cảnh giới nhỏ.

Tân Trạm mỉm cười, kéo Nhậm Hành Thiên chuẩn xác đáp lên thuyền bay.

“Vận khí tốt, gặp được chút tiên duyên”
Tân Trạm không giải thích nhiều, nhìn vết máu loang lổ trên quần áo Tân Thiên, nhíu mày.

“Nhị ca, anh bị thương?”
Các bạn chọn truyen2.

one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Không có chuyện gì, lúc trước suýt chút nữa bị Khương Thời Miễn bắt được nên bị thương nhẹ.

Anh vẫn tốt, Ngô Bình Nhi bị thương nặng hơn chút, bây giờ vẫn chưa tỉnh, còn những người khác thì một lát nữa em nhìn xem” Tân Thiên lại lắc đầu.

Trên tiên thuyền lúc này không chỉ có Tân Thiên và Ngô Bình Nhi mà còn có mấy chục tu sĩ xa lạ đang ngồi.

Tân Trạm đi tới bên cạnh Ngô Bình Nhi trước, nhập vào thân để kiểm tra cho cô ta một lượt.

Phát hiện rằng tuy Ngô Bình Nhi hôn mê nhưng chỉ là vì tiêu hao quá độ thì thở phào nhẹ nhõm, lấy một viên tiên đan ra cho cô ta ăn.

Sau đó Tân Trạm đứng lên, lướt qua phía đằng sau một vòng, cảm thấy hơi cổ quái, bên trong tiên thuyền có tu tiên giả, cũng có ma tu, vô cùng hỗn tạp.

Tu vi cũng không giống nhau, yếu nhất chỉ có hợp thể cảnh sơ kỳ mà mạnh nhất lại có bát phẩm.

Nhưng khí tức của những người này có phần không đều đặn, có vài người thân thể vẫn còn bị thương, nhìn giống như đã trải qua một kiếp nạn.

Lúc trước anh còn cho rằng đây là bạn bè của nhị ca nhưng hiên giờ xem ra, thành phần có hơi kỳ quái, giống như là nhị ca đông chắp tây vá, tìm từ đâu đó nhiều người đến như Vậy.

“Tân đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu”
Nhìn thấy Tân Trạm, những người này đều lộ ra dáng vẻ tươi cười, vội vàng chào hỏi một cách khách khí, dường như: đều sợ sệt mà lấy lòng Tân Trạm và Tân Thiên.

“Nhị ca, những người này là?” Tân Trạm nhìn Tân Thiên nói.

“Khụ khụ, đây là khách thuyền của anh” Tân Thiên cười gượng mấy tiếng nói: “Cứu trên đường, phụ một tay”
“Khách thuyền?”
Khóe miệng Tân Trạm giật giật, liếc mắt nhìn Nhậm Hành Thiên.

Lão già kia không phải đã nói là nhị ca đang bị đám người Khương Thời Miễn và Ám Ảnh Minh đuổi giết, hốt hoảng chạy trốn sao, hại mình lo lắng không yên, thế nào lại thảnh thơi tìm những khách thuyền này.

“Tân đạo hữu, tôi không nói dối, tôi thấy vị đạo hữu này bị truy sát” Nhậm Hành Thiên rụt cổ, mau chóng giải thích.

“Thật ra ông ta nói cũng không sai, lúc trước Khương Thời Miễn đuổi giết bọn anh rất tàn nhẫn, anh thấy thằng nhãi này tám phần là điên rồi, khắp nơi săn giết tu sĩ, anh cũng bị anh ta truy đuổi mấy lần” Tân Thiên nói tiếp câu chuyện.

“Nhưng mà anh có tiên thuyền này, tốc độ cũng đủ nhanh, cho dù anh ta và đám người Ám Ảnh Minh tính kế mấy lần cũng không đuổi theo được anh, chỉ có điều, trên đường anh có việc thấy anh ta lại săn giết những tu sĩ khác, cho nên dứt khoát cứu tất cả, vừa khiến người ta chán ghét anh ta, vừa không muốn anh ta tiếp tục nâng cấp hắc điển sát lục”
“Anh hai cũng nhìn ra Tân Trạm nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui