Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Cứ như vậy là ông đây đã tới Hợp Thể cảnh ngũ phẩm rồi?”
Nhậm Hành Thiên cảm giác như bừng tỉnh đã cách một thế hệ.

Bản thân ông ta đến chiến trường tiên ma này, mục đích chính là muốn tăng tu vi, không ngờ rằng lơ mơ như vậy lại có thể trở thành hiện thực.

Nhưng sau khi tỉnh lại, ông ta cũng biết Tân Trạm đơn độc đi đối phó với đám tu sĩ bại trận kia.

Điều này khiến trong lòng Nhậm Hành Thiên có chút phức tạp.

Đứa quỷ nhỏ kia hình như cũng không xấu xa như ông ta vẫn thường tưởng tượng.

“Đạo hữu Tần, em trai kia của anh thật sự có thể đối phó với đám người đó à.

Hay là chúng ta quay trở lại xem một chút đi” Một người tu sĩ nói “Chạy lâu như vậy rồi, thật ra tôi đã cam chịu số phận rồi.

Chết thì chết thôi, nhưng không thể bị truy đuổi chết uất ức như vậy được”
“Đúng vậy, đạo hữu Tân.

Để một mình em trai anh ngăn cản, chúng tôi thật sự không đành lòng”
“Nói không chừng hiện giờ đang thiếu một chút sức lực của chúng ta.

Giờ chúng ta đi đến đó, anh ấy sẽ thắng ngay”
Các tu sĩ đều sôi nổi bàn luận, nhưng thái độ của mọi người gần như đều nhất trí quay trở lại.

Ở trong này ngột ngạt khó chịu chạy vài hôm, tất cả mọi người đều đã nén ngọn lửa giận.

So với việc chạy cũng không thoát được, chẳng thà quay trở lại đánh giết một trận.

“Im miệng hết cho tôi.

Em trai tôi nói có thể ngăn cản được thì nhất định sẽ làm được”
Tân Thiên cau mày khế quát một tiếng.

Anh ta điều khiển phi thuyền, lái bay về phía địa điểm tập hợp mà lúc trước Tân Trạm đã nhắn trước với anh ta.

Tiếp xúc với Tân Trạm lâu như vậy, Tân Thiên không tin Tân Trạm là loại người ngốc nghếch lỗ mãng, chuyện mà bản thân anh ta có thể làm chính là không gây ra phiền toái cho Tân Trạm.

Mà theo hướng con thuyền bay tới, khoảng cách đến địa điểm đã hẹn trước ngày càng gần hơn, Tân Thiên cũng trở nên căng thẳng.

Đừng thấy lời anh ta nói chắc chắn như đỉnh đóng cột, trên thực tế anh ta cũng rất lo lắng cho Tân Trạm.

Dù sao cũng là em trai ruột của mình, làm sao có thể nói không lo lắng cho được.

Nơi hội hợp là trên đỉnh một ngọn núi.

Trước đây hai người cũng từng bay đến chỗ này, cho nên Tần Thiên vẫn nhớ rõ vị trí.

Mà con thuyền càng ngày càng bay tới gần, nhìn thấy bên trên đỉnh núi không một bóng người, dường như tâm trạng của Tân Thiên đã chìm xuống đáy vực.

Bỗng nhiên anh ta phát ra thần thức bao trùm phạm vi trăm dặm.

Nhưng mà không có gì, không hề cảm ứng được một chút hơi thở nào của Tân Trạm.

Tân Thiên nắm chặt bàn tay, ánh mắt đỏ bừng.

Nếu Tân Trạm thật sự bất hạnh chết đi, dù anh ta phải liều mạng của mình, cũng phải khiến đám người Khương Thời Miễn trả một cái giá đau đớn thê thảm.

“Tân Trạm…” Ngô Bình Nhi vừa mới tỉnh lại, cũng ngơ ngác nhìn quanh núi rừng không có lấy một bóng người.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía đỉnh núi bên dưới, nhưng không thấy lấy nửa bóng người.

“Lẽ nào vì cứu chúng ta mà đạo hữu Tần anh ấy đã bỏ mạng rồi sao?” Sắc mặt Nhậm Hành Thiên cũng suy sụp.

Bầu không khí trên con thuyền bay nhất thời đọng lại.

Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một một âm thanh từ phía xa trong không trung truyền tới.

Tất cả mọi người đều nhìn sang hướng mà âm thanh đó phát ra.

“Mọi người ngẩn ngơ ở đó làm gì vậy?” Giọng nói của Tân Trạm vang lên.

“Ha ha, em tư, anh biết mà, thằng nhóc em sẽ không thể nào chết dễ dàng như vậy đâu” Tân Thiên cười to.

Ngô Bình Nhi và mọi người cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui