Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Trong quyển tiên quyết kia có chứa lời dặn dò của thần hồn Thiên Hỏa.

Chính miệng ông ta đã nói, vì ngại thể diện của ma tôn Sát Lục nên mới đặt chí bảo này ở trong chiến trường Sát Lục.

Nếu chiến trường Sát Lục thật sự vớ vẩn như lời người trước mặt anh nói.

Vậy ngày đó Hỏa Tiên Tôn đâu cần tốn công tốn sức lấy chí bảo trân quý như vậy ra để làm mồi nhử?
Hơn nữa Sí Ma nói mục đích của chiến trường Sát Lục là ngừng chiến, Tân Trạm càng nghĩ càng thấy không đáng tin.

Về chuyện tại sao đối phương lại làm như vậy, Tân Trạm không hiểu.

Có lẽ là một loại phép thuật nào đó mà anh không biết, dùng để khảo nghiệm bản thân anh? Nhưng anh lại chưa cảm ứng được dấu vết có người đang dùng phép thuật nào hết.

Đối diện với một ma tôn cường đại đến mức khiến người khác cảm thấy rét lạnh từ linh hồn như Sí Ma, cho dù là Tân Trạm cũng xém chút nữa bị ép nhận tội trong mơ màng.

Nếu là người khác, chỉ sợ mọi chuyện đã xong xuôi.

Nhưng anh có thuật Phật độn trong tay, nên Tân Trạm cảm thấy mình phải đánh cược một lần.

Cùng lắm thì chạy trốn thôi, có trời mới biết đối phương có phải đang lừa mình, chờ mình nói câu nhận tội hay không.

Âm!
Phòng giam đổ xuống, nhốt Tân Trạm vào trong.

“Tôi hỏi lại một lần cuối…”
“Tiền bối không cần lãng phí sức lực” Tân Trạm dứt khoát ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm hai mắt lại.

Sí Ma tức giận đến nỗi toàn thân phát run.

Thằng nhãi này đúng là giống hệt tảng đá dưới hầm cầu, vừa thối vừa cứng.

Chuyện này khác xa so với những gì ông ta tính toán.

Vốn ông ta nghĩ rằng, bản thân có cơ thể ma tôn, còn đối phương chỉ là tu sĩ đời sau, sẽ không quá hiểu biết về chiến trường tiên ma.

Chỉ cần ông ta thoáng phóng thích hơi thở, rồi đe dọa một phen, cái tên tu sĩ yếu đuối này chắc chắn sẽ sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sau đó cam đoan tương lai sẽ không giết hại sinh linh nào nữa.

Cuối cùng còn quỳ xuống cảm tạ ân đức của ông ta, rồi rời đi mà không dám yêu cầu bất cứ thứ gì.

Ai ngờ đâu, trừ khoảng thời gian đầu bị ông ta hù cho mất mật, sau đó cậu ta lại ngày càng lớn gan, hoàn toàn không để lời uy hiếp của ông ta vào mắt.

Chẳng lẽ cậu ta thật sự không sợ bị một cái tàn hồn ở độ kiếp kỳ như lão phu giết chết ư?
Nếu không phải Sí Ma chắc chăn Ngạn Tiên không có trộm truyền âm cho Tân Trạm, có khi ông ta sẽ nghi ngờ anh đã biết trước mọi chuyện rồi.

“Ha ha, Sí Ma, ông lại thua rồi” Đúng lúc này, Ngạn Tiên không nhanh không chậm đi ra, nở nụ cười.

“Ngạn Tiên, ông đây còn chưa có thua, ông vội vã chạy tới đây làm gì?” Sí Ma cả giận nói.

Bây giờ sự xuất hiện của Ngạn Tiên đã phá tan điểm then chốt của chuyện này, tầm mắt Tân Trạm đã đảo qua đây, hiển nhiên ông ta không thể tiếp tục lừa anh nữa.

“Vấn bối này thà bị ông nhốt ba ngàn năm cũng không chịu quỳ xuống nhận tội, thái độ của cậu ta đã rất rõ ràng rồi, chẳng lẽ ông thật sự tính mất không ba nghìn năm hả? Vậy sẽ vi phạm quy ước cá cược của hai chúng ta.” Ngạn Tiên híp mắt cười, nói.

Hai người bọn họ đánh cược, xem dưới tình huống không được làm tổn thương đến Tân Trạm, liệu Sí Ma có thể dọa Tân Trạm sợ mất mật, buông tha phần thưởng của mình không.

Nhưng nếu giam anh mấy nghìn năm, vậy đã tổn hại đến tuổi thọ của Tân Trạm, tất nhiên là đã phạm quy rồi.

“Coi như ông lợi hại, gặp được một thằng nhãi không sợ chết”
Sí Ma cũng không thể nói gì hơn, trợn mắt hung ác nhìn Tân Trạm một cái, sau đó vươn tay hóa nhà giam thành một làn khói rồi hút đi.

“Hai vị tiền bối, hai vị lấy tôi ra cá cược sao?” Tân Trạm nhíu mày, cảm thấy cạn lời.

Khi hai người bọn họ nói chuyện với nhau, cũng không có che giấu gì với Tân Trạm, cho nên Tân Trạm đã hiểu đại khái mọi chuyện sau khi nghe thấy vài lời của hai người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui