Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Ngô Bình Nhi, Lão Ngô vẫn còn chưa xuất quan sao?”
Tân Trạm tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, liếc nhìn con mắt của thuyền bay rồi hỏi Ngô Bình Nhi.

Bây giờ cuối cùng thì Tân Trạm cũng đã có sự tiến bộ nên tâm lý cũng thoải mái hơn.

Lúc này anh cũng nhận thấy được vấn đề của Lão Ngô.

“Đã nhiều ngày trôi qua rồi mà ông nội vẫn bế quan ở bên trong.

Hai ngày trước vẫn có tin tức thông qua trận pháp nhưng hai ngày nay lại chưa thấy gì”
“Tân Trạm, tôi thật sự rất sợ.

Tôi lo lắng ông nội sẽ cứ thế mà…” Hai mắt của Ngô Bình Nhi đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào.

Tân Trạm cũng thở dài theo.

Những gì Ngô Bình Nhi đã trải qua thật sự rất thê thảm.

Cha mẹ cô ta mất sớm nên từ nhỏ cô ta đã sống cùng ông nội.

Có thể nói Lão Ngô chính là người thân duy nhất của cô ta.

Nhưng bây giờ Ngô Bình Nhi lại rất đau lòng khi phải trơ mắt thấy tình hình của Lão Ngô càng ngày càng nguy cấp mà lại không thể thay đổi được gì.

Loại cảm giác này thật sự rất đau khổ.

“Hay là mạo hiểm phá trận pháp vào trong đó xem?”
Tân Trạm lay động tâm tư.

Trận pháp mà Lão Ngô mở ra chỉ là Tiết Phong trên thuyền tự mang theo nên mô hình hình thành tương đối đơn giản.

Nếu vận dụng trí não một chút thì có thể bẻ khóa trận pháp này và tiến vào kiểm tra tình trạng của Lão Ngô.

Nhưng vấn đề là khi các tu sĩ đang bế quan thì việc phá trận pháp bảo vệ của họ và vào làm phiền họ là một hành vi rất nhạy cảm.

Ngay cả khi anh và Ngô Bình Nhi là người mở trận pháp nhưng một khi kinh động đến Lão Ngô thì sẽ rất phiền toái.

Anh bèn nói suy nghĩ này cho Ngô Bình Nhi biết.

Ngô Bình Nhi do dự một lúc rồi đồng ý.

Thật ra, trong hoàn cảnh như Lão Ngô cũng không thể tiếp tục luyện tập và thăng cấp lên được nữa.

Trong hai ngày nay không có tin tức gì của Lão Ngô, nếu như Lão Ngô chết không rõ ràng thì Ngô Bình Nhi cũng sẽ không cam tâm.

Hai người trở lại bên trong con thuyền bay.

Tân Trạm cảm nhận trong trận pháp không có động tĩnh gì, sau đó anh mở mắt thần ra loại trừ mọi chướng ngại thì một cảnh tượng trong trận liền hiện ra trước mắt hai người.

“Không hay rồi”
Khi Tân Trạm nhìn thấy tình trạng của Lão Ngô thì anh giật mình thót tim.

Mặc dù anh có thể nhìn xuyên qua trận pháp và thấy rõ bên trong, nhưng bình thường khi một tu sĩ bế quan tu luyện sẽ ngồi ở tư thế không thể nhìn ra manh mối.

Nhưng lúc này Lão Ngô đã gục đầu xuống và làn da của ông ta trở nên thô ráp và xỉn màu giống như vỏ cây cổ thụ vậy.

Cuối cùng là bế quan hay té xỉu rồi?
Ngô Bình Nhi thuần thục phá bỏ trận pháp rồi lao vào trong đó.

Khi cô ta phát hiện Lão Ngô đã hôn mê bất tỉnh thì lập tức truyền linh khí vào, nhờ vậy mà Lão Ngô từ từ tỉnh lại.

“Bình Nhi, Trình dược sư.

Ai cho mọi người tới đây.

Các người đi mau”
Ngay khi vừa mở mắt, Lão Ngô đã thở hổn hển nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui