Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Cung Doãn cũng cười xót xa một tiếng, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Sợ là lần nay mình tiêu đời rồi, chỉ hy vọng bên phía dược sự Trình và lão Ngô mọi thứ đều thuận lợi.

Nhưng mà ngay khi chùy lớn đập xuống thì một người bay vút từ đăng xa đến, xuất hiện trước mặt Cung Doãn với tốc độ nhanh như chớp.

Là Tân Trạm!
Đôi mắt lạnh lùng của Tân Trạm, Bách Chiến Quyền bắt đầu.

Không trung nổ tung, trời đất hỗn loạn.

Hai nghìn đường quyền chồng chéo lên nhau, ngay lúc chùy lớn gần đập lên người Cung Doãn thì quyền mang sáng chói này đấm ầm ầm vào người Nhạc Vấn Hào.

Sắc mặt Nhạc Vấn Hào đột nhiên thay đổi, tốc độ của Tân Trạm quá nhanh, nhanh đến mức hắn ta không kịp phản ứng lại.

Lúc nắm đấm kia đấm xuống, thân thể cường tráng của Nhạc Vấn Hào lại bị đánh bay trong nháy mắt giống như đạn pháo, hoàn toàn không thể khống chế được, đánh gãy vô số cây cối núi đá, còn Nhạc Vấn Hào đập thẳng vào bên trong núi cao chia ngọn núi này thành hai phần.

“Đại sư Trình”
Cung Doãn té trên mặt đất, kích động nhìn Tân Trạm đang đứng trước mặt mình.

“Cung Doãn, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, mỗi một chỗ anh chịu tổn thương tôi sẽ trả lại cho hắn gấp bội.”
Tân Trạm nhìn Tiết Phong và Ngô Bình Nhi đang bị thương rất nặng phía xa và Cung Doãn đầy vết thương cùng tứ chỉ biến dạng đang nằm dưới đất, trong đôi mắt anh tràn đầy ánh sáng rét lạnh.

Trong nháy mắt, trong chu vi ba nghìn mét như biến thành hầm băng, nhiệt độ giảm xuống tức thì.

Tân Trạm lấy ra mấy viên thuốc đưa cho Cung Doãn, Ngô Bình Nhi và Tiết Phong, sau đó anh vô cùng lạnh lùng đi tới trước mặt Nhạc Vấn Hào.

“Đại sư tức giận rồi.”
Cung Doãn nuốt tiên đan vào, cảm nhận cơ thể nhanh chóng hồi phục liền cảm thấy rùng mình.

Anh ta cảm nhận được khí tức tản ra trên người Tân Trạm lúc này vô cùng đáng sợ, chất chứa sát ý khó nói thành lời.

Theo Tân Trạm đã một thời gian nhưng anh ta chưa từng thấy một người tựa không bận tâm điều gì như Tân Trạm nay lại có thời điểm tức giận như vậy.

“Ha ha, ông đây đã sớm muốn giết mày nhưng không ngờ mày không trốn đi mà còn chủ động chạy tới tìm cái chết.”
Nhạc Vấn Hào bay từ trong núi đá ra, phủi người.

Đôi mắt hắn ta mang theo sát khí nồng đậm.

Một đấm vừa rồi của Tân Trạm tuy khiến cho hắn ta hơi chật vật nhưng không gây ra bao nhiêu tổn thương.

Thực lực của đỉnh phong cảnh hợp thể, cả cơ thể hay linh khí hắn ta đều nhỉnh hơn so với Tân Trạm.

Thấy sự khiêu khích của Nhạc Vấn Hào, Tân Trạm không nói lời nào mà thẳng thừng dùng hành động để đáp trả.

Kiếm Thanh Đồng trên tay, hơn nghìn kiếm tiên chém phá vào hư không rồi hợp lại thành Kiếm Nhãn Phong Bạo, sau đó đột ngột bay về phía Nhạc Vấn Hào.

Linh khí cuộn trào!
Nhạc Vấn Hào hét lớn và tạo thành luồng sóng đánh bay từng chuôi kiếm tiên.

Tân Trạm tiếp tục tiến lên, Viêm Hoàng Chỉ được bắn ra.

Ngay lúc này, hai ngón tay Nhạc Vấn Hào ngưng tụ ra linh khí, cùng lúc bắn ra một luồng ánh sáng va chạm vào nhau và nổ tung dữ dội, làm cho Viêm Hoàng Chỉ tiêu tán mất đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui