Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Tân Trạm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhạc Vấn Hào, không hề thương hại một chút nào, anh lại đưa tay ra.

Niệm trong đầu, chân trái Nhạc Vấn Hào nổ tung.

Sau đó là đùi phải rồi đến hai cánh tay.

Có thể hắn chưa quên anh đã nói, hắn đối xử với Cung Doãn thế nào thì anh sẽ trả lại hắn như thế ấy.

Nhạc Vấn Hào hét lên thảm thiết như heo bị làm thịt, tứ chi hắn đứt đoạn, không thể điều khiển được cơ thể và rồi té xuống đất.

“Thủ đoạn thi triển của dược sư Trình mạnh đến thế ư?”
Tiết Phong và Ngô Bình Nhi cực kỳ chấn động.

Khoảng cách của bọn họ đứng hơi xa nên không thấy rõ Tân Trạm làm cái gì, chỉ thấy lúc Tân Trạm khoát tay, Nhạc Vấn Hào sẽ kêu thảm rồi tứ chỉ bị văng tung tóe, rớt trên mặt đất.

Sắc mặt của Cung Doãn đỏ lên, siết chặt tay.

Tân Trạm đã nói sẽ giúp mình trả lại gấp bội, mà Tân Trạm đã thực sự giữ lời ngay trước mặt mình.

Chẳng qua lúc Nhạc Vấn Hào rơi xuống đất, tuy trọng thương gần chết nhưng vẫn có một ánh sáng đen chui ra từ trong cơ thể hắn hóa thành một vòng hộ pháp.

Hóa ra là bảo vệ nội tạng và tim của hắn, còn xua tan đi công kích của Phệ Thiên trùng.

“Đỉnh phong cảnh hợp thể thật sự lợi hại, vậy mà vẫn chưa chết” Tân Trạm híp mắt đi tới.

Anh xoay chuyển một ý niệm trong đầu, Phệ Thiên trùng rời khỏi cơ thể Nhạc Vấn Hào và trở lại trong cơ thể Tân Trạm.

Lúc này tuy Nhạc Vấn Hào chưa chết nhưng đã bị thương vô cùng nặng, hắn nằm run rẩy trên mặt đất.

“Ha ha, cứ cho là mày có thể gây ra tổn thương cho tao thì sao, mày vẫn không thể giết được tao, tao có cái lá chắn này”
Nhạc Vấn Hào cười thảm, hắn không hề sợ hãi nhìn Tân trạm.

“Tuy là tứ chỉ của tao bị đứt đoạn, tuy là tao thua mày thì có sao? Những vết thương này rồi sẽ lành nhưng tính mạng lũ chúng mày sẽ không còn nữa.”
“Nhìn trên trời kìa! Sư phụ tao tới rồi, chúng mày chỉ còn lại một còn đường chết thôi.”
Nhạc Vấn Hào cười to một cách suồng sã, tựa như hắn mới chính là người chiến thắng cuối cùng.

Trên bầu trời, một luồng mây đen đang nhanh chóng bay đến từ phương xa.

“Sư tôn cứu con!” Nhạc Vấn Hào hét lớn.

Tân Trạm cũng nheo mắt lại, phía ngoài xa kia Ngụy Ngạn Quân đang nhanh chóng bay đến.

“Mày cho rằng sư phụ của mày tới thì mạng nhỏ của mày có thể được bảo toàn à?”
Tân Trạm cười lạnh lùng, anh đặt tay lên trên vòng hộ pháp trên người Nhạc Vấn Hào.

“Tao đã muốn giết mày thì cho dù Thiên Vương có tới cũng cản không được!”
Loại ấn ký này tuy rất lợi hại nhưng không thể giữ trong thời gian dài, sau sau một giờ hoặc chỉ trong thời gian ngắn sẽ nhanh chóng yếu đi.

Dù sao đây chỉ là ấn ký mà cường giả lưu lại trên người vãn bối mà thôi.

Nhạc Vấn Hào cười, cứ suồng sã vì hắn cảm thấy trong thời gian ấn ký này lưu lại thì cũng đủ để Ngụy Ngạn Quân giết hết cái đám này ngay tại chỗ.

Có thể lúc trước Tân Trạm chỉ có thể tránh đi, nhưng bây giờ hắn lại có thủ đoạn giết chết Nhạc Vấn hào.

Bàn tay đè xuống, tử khí lan tràn ra.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, linh khí trên vòng bảo hộ càng ngày càng mỏng manh.

Trong ánh mắt khó tin của Nhạc Vấn Hào, linh khí vòng bảo hộ này thế mà lại xuất hiện một cái lỗ bằng hạt vừng.

Tuy cái lỗ này rất nhỏ nhưng đối với Phệ Thiên trùng thì chỉ thế cũng đủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui