Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Đường Anh Tuấn đứng đó mãi không đi, sau khi anh ta tận mắt nhìn thấy phủ chủ än một miếng cháo đậu đó mới thở phào một hơi.

“Cậu còn đứng đấy làm gì?” Phủ chủ nhíu mày lại hỏi.

“À, tôi, tôi chi là thấy phủ chủ xinh đẹp, muốn nhin thêm một chút.” Đường Anh Tuấn hồi thần lại, vội vàng nói.
chủ khẽ hừ một tiếng, ý bảo anh ta ra ngoài.

Sau khi Đường Anh Tuấn rời khỏi phòng của phủ chủ, anh ta đứng ở cửa không nhịn được mắng: “Con đàn bà thối, để tôi xem bà còn đắc ý được bao lâu! Đợi lát nữa tôi sẽ đưa bà lên giường!” Đường Anh Tuấn không vội vàng rời khỏi, anh ta quanh quẩn ở phụ cận, tính toán thời gian.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Đường Anh Tuấn thấp giọng nói: “Thuốc này ba phút đã có hiệu quả, bây giờ đã hơn mười phút, có lẽ cũng được rồi.”

Nói xong, Đường Anh Tuấn rón rén trở về phòng của phủ chủ.
Anh ta thăm dò gõ cửa một cái, nhỏ giọng gọi: “Phủ chủ, bà đã ngủ chưa vậy?”

Trong phòng không có động tĩnh, bốn phía yên tĩnh im ảng.
Đường Anh Tuấn tiếp tục gọi: “Phủ chủ, tôi vào nhé?” Thấy phủ chủ không trả lời, Đường Anh Tuấn liên đánh bạo đẩy cửa vào.

Cửa vừa mở ra, quả nhiên phủ chủ đang nằm trên giường Bà chỉ mặc áo ngủ, cơ thể trắng như tuyết lộ ra, Đường Anh Tuấn nhìn mà nuốt nước miếng.

“Thật xinh đẹp!” Đường Anh Tuấn rón rén đi tới trước mặt phủ chủ, anh ta nhìn gương mặt tinh xảo của phủ chủ, trong lòng nhất thời dâng lên tà niệm.

Năm tháng dường như không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên người bà, cho dù quan sát ở khoảng cách gần cũng không nhìn thấy trên mặt phủ chủ có bất kỳ nếp nhãn nào.

Đường Anh Tuấn ghé vào người phủ chủ, dùng sức hít vào một hơi, cực kỳ hưng phẩn nói: “Thơm quá!”

Bởi vì phủ chủ quanh năm ở cùng với duoc liệu nên trên người sinh ra một loại mùi hương đặc biệt.

Mùi hương này thẩm vào ruột gan!

Đường Anh Tuấn hận không thể lập tức nhào lên giường, ăn luôn mồm luôn miệng một phen!

Nhưng anh ta vẫn chưa dám, nơi này chính là phủ Dược Thần, nếu bị phát hiện sẽ rắc rối to.
Đường Anh Tuấn không cam lòng sờ soạng người phú chủ một cái, sau đó anh ta ôm lấy phủ chủ, thận trọng chạy ra ngoài.
Ban đêm, cổng lớn của phủ Duợc Thần không một bóng người, vì vậy Đường Anh Tuấn rất dễ dàng chạy ra ngoài.

Cách phủ Dược Thần không xe có một chiếc xe không biển số đỗ lại, người ngồi trong xe chính là quản gia của Tiêu Dĩnh Thiến.
Đường Anh Tuấn ôm phủ chủ, chạy nhanh tới chiếc xe này rồi chui vào.

“Tôi đã đưa người tới rồi” Đường Anh Tuấn cười chế nhạo nói.
Quản gia nhin anh ta, gật đầu bảo: “Ừ, đã biết, cậu có thể đi rôi.” Đường Anh Tuấn xoa xoa tay, nói: “Vậy cơ thể của phủ chủ này có thể chừa lại cho tôi hay không?”

Quản gia nhíu mày, ông ta nhìn Đường Anh Tuấn, chỉ thấy Đường Anh Tuấn gần như muốn chảy nước miếng.

“Được.” Quản gia lạnh mặt nói: “Chờ chuyện của chúng ta xong xuôi sẽ giao bà ta cho cậu.”

“Được rồi, cảm ơn!” Đường Anh Tuấn vui mừng quá đỗi, cảm ơn liên tục.

Sau đó quản gia ném cho anh ta một tấm thẻ ngân hàng, cảnh cáo: “Đây là tiền lương của cậu.
Tôi cảnh cáo cậu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, kết quả của cậu sẽ rất thể thảm đấy.”

“Ông yên tâm, miệng tôi rất kín!” Đường Anh Tuấn vội vàng tỏ thái độ.

Quản gia hừ khẽ một tiếng, ông ta kéo cửa xe lên, nghênh ngang rời khỏi.
Xe chạy thẳng về phía câu lạc bộ kia, sau khi đến cửa câu lac bộ, quản gia ôm cơ thể phủ chủ nhanh chóng đi tới phòng của Tiêu Dĩnh Thiên.

Lúc này Tiêu Dĩnh Thiên đang năm trên giường, tay trái xì gà tay phải rượu vang Có hai tên đàn ông tuấn tú đang xoa bóp đùi, ngược lại có chút hưởng thụ.

“Bà chủ.” Lúc này quản gia đi đến, ông ta cúi đầu nói: “Người đã mang đến rồi.”

“Ừ.” Tiêu Dĩnh Thiến nhẹ gật đầu, bà ta xua tay nói: “Hai người các cậu ra ngoài trước đi.”

“Vâng, bà chủ.” Hai người đàn ông đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Quản gia ra ngoài cửa nhìn xung quanh, sau đó đóng cửa lại.
Cánh cửa này được đặc chế, độ cứng có thể so với sắt thép, cho dù cầm súng bắn cũng không xông vào được.

Nơi này có thể nói là một chỗ u tĩnh tuyệt đối.

Quản gia ôm cơ thể phủ chủ, ném bà xuống đất, sau đó liền đứng sang một bên.

Tiêu Dĩnh Thiến híp mắt, lạnh giọng quát lớn: “Cái đồ đề tiện nhà bà, vậy mà dám đối đầu với nhà họ Tô bọn tôi, đúng là không biết sống chết!”

Bà ta khom người, nhìn gương mặt tinh xảo của phủ chủ ở khoảng cách gần, trong lòng không khỏi nảy sinh đố kỵ.

Người phụ nữ này bảo dưỡng còn tốt hơn chẳng khác gì mấy cô bé mới đôi mươi! bà ta! Quả thực Phải biết, Tiêu Dĩnh Thiến vi gương mặt của mình mà đặc biệt mời chuyên gia của Cảnh Thành, tốn không biết bao nhiêu tiền! Bà ta càng nhìn càng tức giận, hận không thể lấy dao rạch nát mặt phủ chủ!

“Có phải trẻ trung xinh đẹp hơn bà không?” Đúng lúc này, phủ chủ đang bỗng nhiên mở mắt ra!

“Á!” Tiêu Dĩnh sợ tới mức trực tiếp mông xuống đất, bà ta hoảng hốt nhìn phủ chủ, thất thanh nói: “Bà, không phải bà đã ngất rồi sao? Tên kia gạt tôi?” Phủ chủ từ dưới đất đứng dậy, bà khẽ một tiếng, thản nhiên nói: là phủ chủ của phủ Duợc Thần, là Mê Hồn Tán mà thôi, làm sao có thể có tác dụng với tôi chứ?”

“Bà hả?” Tiêu Dĩnh Thiến sợ tới mức mặt mày trắng bệch, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Phủ chủ không để ý đến, bà đi tới trước bàn chậm rãi ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu.

“Ngồi đi.” Phủ chủ đảo khách thành chủ, thản nhiên nói.

Lúc này quản gia tiến về phía trước một bước, khí toàn thân lập tức bộc phát ra.

“Ông cũng ngồi xuống chủ nhìn quản gia nói.

Quản gia lạnh giọng bảo: “Xin lỗi, hôm nay bà phải chết ở đây.”

Phủ lạnh lùng liếc ông ta một cái, bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Tôi kêu ông ngồi xuống!” Một tiếng quát lớn, quản gia lập tức cảm thấy trên vai như gánh hai ngọn núi lớn, hai chân lập tức mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống ghế.

Ông ta hoảng sợ nhìn phủ chủ, lập tức cảm thấy từng cơn ớn lạnh!

Hai người cùng là giới võ tông, sao thực lực lại chênh lệch nhiều như vậy? Ông ta thậm chí cảm giác, mình ở trước mặt phủ chủ căn bản không có sức đánh trả!

Tiêu Dĩnh Thiến dù sao cũng là bà chủ nhà họ Tô, từng gặp vô số dịp trọng đại, vậy bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Phủ chủ tương kế tựu kế, là có chuyện muốn nói với tôi.”

Tiêu Dĩnh Thiến đứng dậy, ngồi đối diện phủ chủ.

“Có lời gì, bà cứ việc nói thẳng đi.” Tiêu Dĩnh Thiến trầm giọng nói.

“Không phải bà muon gặp tôi sao?” Giọng nói của phủ chủ trong trẻo nhưng lạnh lùng, song cực kỳ uy nghiêm.
Khí thể đáng sợ, ngay cả Tiêu Dĩnh Thien cũng không thể nào so sánh! Cảm giác này khiến Tiêu Dĩnh Thien rất khó chịu, bà ta có vài phần then quá hóa gian nói: “Nhà họ Tô bon tôi và phú Dược Thần từ trước đen nay nước sông không phạm nước giếng, bây giờ bà công khai khiêu khích nhà họ Tô tôi là có ý gì?”

“Khiêu khích nhà họ Tô ư?” Phủ chủ cười nhạt: “Bà nghĩ nhiều rồi, tôi thích đứa bé Tân Trạm kia, nhà họ Tô các người cũng muốn quản hà?”

Tiêu Dĩnh Thiến híp mắt, bà ta nhìn chằm chằm phủ chủ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà không sợ nhà họ Tô tôi ra tay với phủ Dược Thần sao?”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui