Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Bị hai ngón tay của Tân Trạm thu hút, con rắn nhỏ vờn quanh ở đầu ngón tay được vài vòng thì bị anh nhốt vào bên trong một khối đá.

Răng rắc.

Viên đá vốn rắn chắc này bị luồng khí trắng xám này chui vào, liền nứt ra thành những vết rạn và vỡ thành đôi.

Tân Trạm khẽ lắc đầu, thu làn khí về trong Thức Hải.

Giữa hai khí sinh tử, bản thân hiểu sâu hơn về tử khí.

Nhưng cho dù là vậy, anh đã nghiên cứu mấy ngày và ngưng tụ thành con rắn tử khí, nhưng lại không có cách nào đem một viên đá bình thường biến thành bụi được.

Xem ra cảnh giới mà Nguyệt Thời Tiên Tôn nói vẫn còn một khoảng cách nhất định.

Mà khi nấy thu lấy luồng khí này, thuyền bay đột nhiên rung động một hồi, Tân Trạm cảm nhận được thuyền bay đang không ngừng hạ thấp xuống.

“Cậu Trình, Huyền Thú Cốc đang ở phía trước, khoảng một nén nhang sau thì chúng ta sẽ đến được đó”
Giọng nói của Ngô Thái Vĩnh cũng vang lên vào lúc này.

“Hy vọng có thể giải quyết được vấn đề của Chu Lam”
Tân Trạm ổn định xong tâm trạng, đứng lên, sau đó đóng lại trận pháp xung quanh và bước ra khỏi căn phòng.

Khi đến mũi thuyền bay, những gì có thể nhìn thấy được là một vùng sơn cốc cực lớn, xung quanh là cây cối xanh tươi và hoa cỏ, trong đó là những thác nước có dòng nước chảy xiết không ngứớt đổ xuống.

Mà trong sơn cốc, những con linh điểu kết thành đàn bay lượn, phát ra những tiếng kêu vang dội.

Khi nhìn xuống, bên trong cốc là những kiến trúc, trong đó cũng có nhiều loài linh thú ngang qua, đôi khi liên tục gầm lên.

“Cậu Trình, Huyền Thú Cốc này ở Bắc Vực có tiếng tăm vô cùng hiển hách.

Nếu nói gia tộc tông môn nào ở Bắc Vực giỏi ngự thú và thuần thú nhất, thì không có nơi nào tốt hơn Huyền Thú Cốc” Ngô Thái Vĩnh nói.

“Vậy trên phương diện này, so với gia tộc tối cao của các ông còn lợi hại hơn sao?” Tân Trạm đột nhiên hỏi.

“Ha ha, cái này vẫn chưa thể so sánh được, nhưng không có Vô Thượng Tông nào ngự thú ở Bắc Vực, cho nên cậu Trình đến đây xem trước, nếu Huyền Thú Cốc không có cách nào giải quyết, tôi sẽ lại nghĩ cách khác” Đôi mắt Ngô Thái Vĩnh lóe lên chút tự hào rồi mỉm cười nói.

Nhà họ Ngô này quả nhiên là Vô Thượng Tông.

Trong lòng Tân Trạm thầm cảm động, bản thân đối với lai lịch của nhà họ Ngô chỉ là suy đoán, vừa rồi cố ý thử thăm dò, không ngờ rằng Ngô Thái Vĩnh thẳng thắng thừa nhận.

“Đợi chút, cậu Trình, là chú hai nói chúng tôi là Vô Thượng Tông Tộc sao?” Sau khi Ngô Thái Vĩnh nói xong, anh ta mới đột nhiên phản ứng lại, thừ người ra một chút.

Dường như bản thân đã vô tình thừa nhận một số bí mật.

“Tiền bối ông yên tâm đi, tôi sẽ không nói với người ngoài.”
Tân Trạm cười nói.

“Cậu Trình, không ngờ là cậu thăm dò tôi.

Tuy Tộc Vô Thượng Tông cũng không phải là bí mật gì trong gia tộc lớn, nhưng sự tồn tại của bọn tôi thuộc về một phần của thế giới ẩn, có những nỗi khổ tâm từ khi chưa sinh ra, vì vậy hy vọng cậu đừng nên lan truyền ra ngoài” Ngô Thái Vĩnh lắc đầu cười khổ.

Bản thân không để ý cẩn thận, kết quả thì bị Tân Trạm lừa nói ra sự thật.

Ông ta cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự nhạy bén của Tân Trạm.

Thuyền bay châm chậm đáp xuống, Cung Doãn và Ngô Bình Nhi cũng lần lượt tỉnh lại sau khi tu luyện và bước ra ngoài.

Ngô Thái Vĩnh cũng thuật lại chuyện của Tân Trạm với hai người họ.

“Dừng lại”
Ngay lúc thuyền bay sắp bay vào phạm vi Huyền Thú Cốc, một quầng sáng xuất hiện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui