Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Phùng đạo hữu cũng biết giá cả loại rối này của tôi, tôi có thể bảo đảm rằng mỗi bộ phận của nó đều đã đạt đến trình độ hoàn mỹ, không chút tỳ vết cho nên tôi muốn đổi mười con rối cảnh Hợp thể” Tân Trạm quả quyết nói.

“Có thể, có yêu cầu về phẩm chất hay chủng loại chứ?”
Phùng Mặc cũng không hề do dự mà gật đầu nhận lời luôn, có thể thấy ông ta thực sự đã động lòng rồi.

“Không có yêu cầu gì về đẳng cấp nhưng chủng loại thì càng đầy đủ càng tốt”
Tân Trạm thấy số rối của đối phương cũng liền nghĩ ngay đến chuyện này.

Bản thân anh có thể dùng Vô Tự Thiên Thư để cải tiến loại rối thường trở thành loại có phẩm chất hoàn mỹ mà rối cũng không chỉ có mỗi loại dùng để chiến đấu, nếu như anh có thể có được các loại rối khác nhau thì một mình anh cũng có thể †ạo nên sức mạnh không nhỏ.

“Đạo hữu còn trẻ tuổi nên nếu muốn nghiên cứu rối thì tôi vẫn kiến nghị nên bắt đầu nghiên cứu từ một loại hình nhất định”
Phùng Mặc nghe xong cũng có hơi ngạc nhiên, ông ta nhìn Tân Trạm thật sâu rồi không nhịn được nói.

Ông ta thấy Tân Trạm yêu cầu các loại rối khác nhau thì liền theo bản năng cho rằng Tân Trạm cũng định nghiên cứu rối.

Đừng thấy Phùng Mặc đều đã nghiên cứu qua các loại rồi khác nhau nhưng đó cũng là nền móng ông ta hình thành được từ việc nghiên cứu mấy nghìn năm nay.

Thật ra lúc vừa mới bắt đầu, Phùng Mặc cũng chỉ nhập môn bằng một hai loại rối mà thôi Dù sao thì một loại rối ít nhiều cũng có điểm tương tự nên rất dễ cho suy luận ra.

Nhưng cái tác phong lấy số lượng này của Tân Trạm cũng khiến Phùng Mặc khó mà hiểu nổi.

“Ừm, tôi chính là muốn đủ loại khác nhau”
Tân Trạm cũng không để ý tới đề nghị của Phùng Mặc mà lại nói tiếp: “Tốt nhất là loại rối thượng cổ đã bị tàn phá rồi được sửa lại ấy”
Tân Trạm cũng hiểu Vô Tự Thiên Thư có công pháp tu sửa, thậm chí là rối nhưng phải cần bản thân nó có phẩm cấp tương ứng.

Mà bản thân rối thượng cổ đã có thực lực cao hơn một chút, nhưng bởi vì không được vẹn toàn nên đã bị tu sĩ chắp vá nên khả năng có thể trở về như cũ của nó cũng sẽ càng lớn.

Nói không chừng đến cuối cùng, bản thân anh còn thực sự có thể làm ra mấy con rối ở đỉnh phong Hợp Thể cảnh.

“Chuyện này… Được thôi.”
Phùng Mặc thở dài một hơi, chuyện này khiến ông ta càng thêm không hiểu ra sao/ Theo lý mà nói thì rối càng hoàn thiện càng tốt, mà rối thượng cổ đều đã được sửa qua, cho dù thế nào thì cũng là hàng thứ phẩm.

Ông ta quả thực là không hiểu nổi tên nhóc này mà.

Có điều cũng không phải là vấn bối thân thích nên Phùng Mặc thấy khuyên bảo không có hiệu quả thì cũng lười không nói gì nữa.

Ông ta trực tiếp lấy ra mười con rối thượng cổ đã được sửa lại để trao đổi bản vẽ với Tân Trạm.

“Tân đạo hữu, nếu sau này cậu lại phát hiện ra loại rối nào mới, hay có dịp ghé qua thành Hoàng Vũ thì có thể đến Tụ Bảo Các tìm tôi.”
Ông ta nhìn qua bản vẽ liền phát hiện quả thực là như lời Tân Trạm đã nói, mỗi bộ phần đều vô cùng hoàn mỹ.

Tâm tình Phùng Mặc rất tốt nên liền ngỏ lời mời với Tân Trạm.

“Nếu như có cơ hội thì nhất định sẽ đến xin đạo hữu chỉ bảo” Tân Trạm cũng khách sáo đôi câu.

Hai người chào hỏi xong, Tân Trạm liền lái thuyền bay Tử Quang rời đi.

Giữa đường, Tân Trạm còn dứt khoát dỡ tung hai con rối trông có vẻ thảm hại nhất.

Còn về những con rối khác thì mọi người sắp phải đánh một trận lớn ở nhà họ Diệp nên để lại dự phòng cũng không tệ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui