Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Đối với Phù Ma mà nói, trí nhớ lúc trước dừng lại vào lúc ông ta bị Hứa Sâm hỏi thăm, sau đó hình như ông ta ngủ đi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mà sau khi nghe Tân Trạm giải thích một phen, biết được mình là tu sĩ độ kiếp cảnh, còn trải qua suy kiếp thì Phù Ma cũng giật nảy cả mình.

“Con mẹ nó, ông đây mạnh như vậy sao?”
“Thật ngại quá, lần này phiền phức lớn r Nhưng điều khiến cho Tân Trạm không nói gì là phản ứng đầu tiên của Phù Ma không phải là vui vẻ mà là phiền muộn.

“Tu vi của ông là độ kiếp cảnh thì có gì mà phiền phức?”
“Cậu quên rồi sao, trên người tôi có mối thù sâu như biển máu”
Phù Ma vò đầu cười khổ nói: “Lúc đầu ông đây còn trông cậy vào cậu tu luyện thành công, sau khi tôi khôi phục được ký ức thì báo thù cho tôi, quét sạch kẻ thù, bây giờ bản thân tôi là tu vi này, kết quả còn bị đối phương đánh cho phải bỏ chạy đến Lam tinh, vậy thì cậu càng không đối phó được”
Vẻ mặt của Tân Trạm cứng đờ, cung phản xạ của cái tên Phù Ma này nhanh thật, còn chưa nói xong đã hiểu rồi.

Nếu như kẻ thù của Phù Ma còn sống thì e là ít nhất tu vi cũng bằng với ông ta, thậm chí là cùng cấp độ với lão Ngô, bản thân anh nhìn thấy cũng phải liều mạng chạy trốn, chắc chăn là tạm thời không có cơ hội báo thù.

“Chuyện báo thù sau này sẽ có cơ hội mà, bây giờ ông không bị tàn hồn quấy nhiễu nữa, vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút chuyện khôi phục ký ức đi” Tân Trạm nói.

“Hứa Sâm kia cũng đã nói rồi, cần có duyên phận, hoặc là nhìn thấy chuyện có thể gợi lên ký ức của tôi, có nghĩ thêm nữa cũng không có tác dụng gì, nếu cậu tiếp tục xông pha ngoài thế giới thì nói không chừng một ngày nào đó tôi có thể tìm lại được ký ức”
Phù Ma cũng là người rộng lượng, nhanh chóng vui vẻ lại, bay vào trong đầu óc của Tân Trạm.

“Hơn nữa đến lúc đó, nói không chừng tôi nhớ ra được cái gì đó tìm lại được phương pháp bí mật của sức mạnh, lập tức bộc phát tu vi độ kiếp cảnh, cậu ngoan ngoãn kêu một tiếng ông Phù thì tôi sẽ bảo kê cho thằng nhóc cậu”
“Đợi đến lúc đó, nói không chừng tôi đã là đại thừa cảnh rồi” Tân Trạm hừ nhẹ, nói một câu như giội nước lạnh.

“Cũng không chắc chắn là như vậy, lần này tôi có linh cảm mình sắp nhớ lại được ký ức đã mất đi rồi”
“Ông đã nói câu này rất nhiều lần, lỗ tai tôi cũng sắp mọc kén rồi”
Trong lúc Tân Trạm và Phù Ma nói lời cay độc với nhau thì đã tìm được Diệp Thành và Cung Doãn.

“Đại sư, hay là để tôi bảo vệ cho ngài”
Nghe nói lần này Tân Trạm định hành động một mình, để cho mình ở lại nơi này thì Cung Doãn lập tức hơi khẩn trương nói.

“Tu vi của Tân Trạm như thế này mà còn cần anh bảo vệ hay sao.


Diệp Thành không còn gì để nói: “Hơn nữa rõ ràng là cậu ấy đi gặp đạo lữ của mình, không tiện dẫn theo anh, vậy mà còn không hiểu sao, ở lại chỗ này với tôi đi, anh cũng cố gắng yên tĩnh mà nâng cao tu vi với tôi, ít nhất trước hết chúng ta cần phải lên đến hợp thể cảnh đỉnh phong rồi mới giúp được cho Tân Trạm”
Mặc dù Cung Doãn vẫn có chút không tình nguyện như cũ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý ở lại nhà họ Diệp một thời gian.

Đồng thời anh ta cũng âm thầm thề sẽ nhân cơ hội này cố gắng tu hành, ít nhất phải đột phá đến hợp thể cảnh cửu phẩm rồi nói tiếp.

Sau khi nói xong chuyện này thì Tân Trạm bàn giao lại một số chuyện cho hai người, chủ yếu là không muốn để cho nhà họ Trần phát hiện ra mình đã lên đường nên để cho hai người họ giúp đỡ làm màn chắn.

Dù sao Linh Châu được chế tạo mấy ngàn năm của nhà họ Trần rơi vào trong tay của mình, xem như bề ngoài nhà họ Trần không có cách nào đoạt lại nhưng đợi đến khi mình đến nơi hoang dã thì cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui