Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Trịnh Vân hơi lưỡng lự, nhưng nghĩ rằng chuyện này có thể giải quyết suôn sẻ, cũng không nói gì thêm.

Ông ta bay về Linh Châu, kể lại tình hình một lượt.

Vẻ mặt mỗi người khác nhau, đối với một số người năm mươi tử kim linh tệ chẳng đáng là bao, nhưng đổi với một số người đó lại là một số tiền lớn.

Nhưng Tụ Bảo Các đã nói trước, thà dùng tiền mua mạng còn hơn bị ma tu giết, nên mọi người cũng không nói gì.

“Mấy ma tu này muốn tiền thì phải giao ư? Chẳng lẽ không thể ra tay đối phó”
Giang Kim Thanh dẫn theo Bạch Y Nữ Tử trông tính cách có vẻ hơi nóng nảy, sau khi nghe xong nhíu đôi mày xinh đẹp, không vui lắm.

“Vị đạo hữu này, tu vi của cô đạt đến hợp thể cảnh lục phẩm hoặc là có át chủ bài, có thể có sức chiến đấu với đối phương, nhưng đa số tu sĩ ở đây đều là cảnh thần phó phân, nếu đánh thật thì bọn họ sẽ thế nào?”
Trịnh Vân lắc đầu nói: “Xem như tôi là trưởng lão canh giữ, vì an toàn của đa số tu sĩ, nên vẫn mong đạo hữu kiềm chế một chút”
Bạch Y Nữ Tử càng bực bội, muốn nói gì đó lại bị Giang Kim Thanh vỗ mu bàn tay, dùng ánh mắt ra hiệu.

“Trịnh đạo hữu, ông có thể đảm bảo chúng ta giao linh tệ ra thì đối phương sẽ bỏ qua không?” Lúc này đột nhiên Tân Trạm hỏi.

.

đam mỹ hài
“Yên tâm đi, các người chuẩn bị đủ linh tệ là được, tôi đại diện Tụ Bảo Các, trong lòng đối phương cũng kiêng dè, họ sẽ không làm gì các người đâu.”
Trịnh Vân không hài lòng lắm, nói qua loa một câu.

Bản thân thấy bây giờ Tân Trạm đang giả trang thành cảnh thần phó phân điên phong, chưa đủ tư cách gọi mình là đạo hữu.

Tân Trạm cười thầm trong lòng, nhưng cũng không nói gì nữa.

Mọi người bay ra, một đám ma tu vây quanh họ, giống như sói hoang vây quanh bầy cừu.

“Chậc chậc, gần ba mươi tu sĩ, đa số đều là cảnh thần phó phân, cộng lại tất cả được hơn một nghìn tử kim linh tệ, xem ra cũng không ít.

Với lại trong mấy tu sĩ này, cũng có nhiều người đẹp.”
Người đàn ông một mắt lia mắt xem xét, có hơi tham lam.

Thật sự thì trong nhóm Tân Trạm, ngoài Thanh Y Nữ Tử thì khuôn mặt của Giang Kim Thanh và em gái cũng khiến người khác ưa thích.

“Đạo hữu, ông có thể phái người kiểm tra Linh Châu, sau đó thu linh tệ.” Trịnh Vân nói.

“Ha ha, chuyện đó đâu cần vội”
Người đàn ông một mắt lắc lắc đầu.

Ông ta nhìn một cái, thuộc hạ xung quanh áp sát lại gần, hơi thở biến mất trước đó lại tỏa ra, thu nhỏ vòng vây lần nữa.

“Đạo hữu, ông làm gì vậy?” Trịnh Vân tức giận nói.

“Có làm gì đâu, chỉ là đột nhiên tôi hối hận rồi”
Người đàn ông cười lớn một tiếng, nói được một nửa thì xông đến chỗ Trịnh Vân, quét sạch linh khí đầy trời.

“Ở đây nhiều tu sĩ như vậy, chúng tôi hơn hai mươi anh em mới chia hơn một nghìn linh tệ, quả thật quá ít, hay là giữ lại hết đi”
Âm!
Ai trong hai người cũng đều bùng nổ ra một luồng linh lực, chạm nhau nổ ầm trên không trung.

Ngay sau đó, một màn sáng màu đen từ trên trời giáng xuống, như cái chuông đồng giam Trịnh Vân bên trong.

“Ông nhớ rõ, đây là ông đang khiêu khích Tụ Bảo Các”
Trịnh Vân giãy giụa mấy lần không phá vỡ được màn sáng này, đột nhiên sốt ruột gầm lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui