Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Dược tôn Giang, cảm ơn anh” Trịnh Vân thoát ra khỏi nguy hiểm, trên mặt là sự vui mừng khi tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đám người Vương Sơn vì để tránh sự truy sát của Tụ Bảo Các, có lẽ sẽ để cho đám người Tân Trạm rời đi, nhưng bọn họ nắm rõ đặc điểm khí tức của từng người, cuối cùng nhất định là sẽ bị giết.

Nói cách khác, Giang Kim Thanh là đang cứu tính mạng của mình.

“Dược tôn Giang quả nhiên là thiên tài bậc nhất ở Bắc Vực, có tài năng chế tạo thuốc siêu phàm, lại còn có hiểu biết về tiên thảo đến như thế”
“Xin cảm ơn Giang đạo hữu đã cứu mạng, tôi vô cùng cảm kích”
Tất cả những người tu sĩ cũng cười với Giang Kim Thanh và nói lời cảm ơn.

Không hề có bị thương hay đổ máu, Giang Kim Thanh chỉ lấy ra một gốc tiên thảo là tất cả những ma tu đó đều ngã xuống, cũng đồng nghĩa với việc đã giúp tiết kiệm túi trữ vật của mọi người.

Kể cả cô gái áo xanh vẫn luôn yên tĩnh không nói gì, cũng đi tới để hành lễ nói lời cảm ơn với Giang Kim Thanh.

Giang Kim Thanh vẫn mỉm cười trước sau như một, chẳng qua là lúc đáp lại, ánh mắt có tình cờ liếc qua đoàn người, nhìn đến Tân Trạm đang ngồi xếp bằng ở phía xa xa, lại phát hiện ra cảm xúc người này không hề có một chút thay đổi nào.

Người này thật sự không thèm để ý đến ân tình của người khác hay sao?
“Dược tôn Giang, hai mươi mấy tên này đều là do anh bắt được, dựa theo quy định, việc phải xử lý bọn chúng như thế nào đều giao hết lại cho anh”
Trịnh Vân chỉ đám người trên núi Chỉ Thiên, mở miệng nói.

“Để tôi xử lý bọn chúng sao?” Giang Kim Thanh chuyển dời sự chú ý đến bọn ma tu.

“Anh cả, những tên này làm xăng làm bậy, cứ giết hết bọn chúng đi” Cô gái áo màu hồng nói.

“Đúng đó, đoán chừng bọn này làm chuyện xấu cũng không phải một hai lần, Giang đạo hữu hãy giết hết chúng đi”
“Nếu như đại sư Giang không muốn làm bẩn tay, tôi có thể thay anh giết bọn chúng”
Một tên ma tu trước kia chạy trối chết xong lại bị kết giới sương mù đen làm bị thương, lúc này lại điềm nhiên nói.

Nhưng khi nhìn đến sự xúc động của mọi người, sắc mặt của nhóm người núi Chỉ Thiên này trắng bệch đi không ít, cả người phát run.

Hiện giờ bọn chúng không có sức để phản kháng, giống với người thường, lần này chắc chắn sẽ xong đời.

Nghe lời nói của mọi người, một tia suy tư xẹt qua trong mắt của Giang Kim Thanh.

“Mọi người, tôi biết rằng mọi người muốn xử bọn chúng thật mạnh tay, nhưng tôi lại không muốn giết bọn chúng”
Tân Trạm đứng một bên nghe được cũng có hơi bất ngờ.

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, Giang Kim Thanh khoát tay nói: “Mọi người hãy nghe tôi nói, những tên này tuy nhìn sơ qua có vẻ rất hung ác, nhưng huyết sát chi khí trên người cũng không nhiều lắm, thật ra cũng là do bọn chúng chưa làm nhiều chuyện xấu”
“Nếu tiếp đến tôi dùng tiên thảo để phong tỏa linh khí của bọn chúng.

Trên thực tế, nó có liên quan đến thủ đoạn của độc tu, Giang Kim Thanh tôi là dược tu chứ không phải độc tu, dùng loại thủ đoạn này giết chúng, không phù hợp với phong cách làm việc của tôi”
“Vậy Giang đạo hữu định làm như thế nào bây giờ? Nếu thả tất cả bọn chúng đi, bọn người đó chắc chắn sẽ lại đi làm chuyện ác” Trịnh Vân nói.

“Như thế tất nhiên là không được, chẳng qua là tự nhiên dược tu cũng sẽ có cách để trừng trị cái ác”
Giang Kim Thanh nói xong, lấy một cái bình sứ ra rồi mạnh mẽ nhét đan dược vào miệng bọn chúng.

“Loại đan dược này, kết hợp với tiên thảo trước đó của tôi, có thể làm cho tu vi của bọn chúng bị phong ấn đến trăm năm, trong trăm năm đó, bọn họ sẽ trở thành một người bình thường, hơn nữa kể cả có gặp được Dược Thần cũng không ai có khả năng giải được.”
Sau khi Giang Kim Thanh nói ra những lời này, sắc mặt của bọn người núi Chỉ Thiên đều thay đổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui