Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Trịnh Vân cũng không ngạc nhiên mấy, mỉm cười trả lại linh tệ cho hai người Giang Kim Thanh.

“Tôi cũng không theo linh châu nữa” Lúc này Tân Trạm cũng mở miệng nói.

Bản thân chọn linh châu của Tụ Bảo các, là vì muốn thuận tiện, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.

Nhưng bây giờ không những phải đi đường vòng mà con phải chờ đợi, quá lãng phí thời gian.

Hơn nữa sau khi trải qua chuyện của núi Chỉ Thiên, Tân Trạm phát hiện một khi gặp phải kẻ địch, nếu có những tu sĩ nhỏ yếu khác đi cùng, ngược lại bản thân cũng phải sợ hãi.

Bằng không như trước đây bản thân gặp phải những tên nhóc kia, một ít phấn độc cộng thêm Phệ Thiên Trùng là có thể xử lý xong rất nhanh.

“Đạo hữu, con đường này cực kỳ nguy hiểm, không bằng đi đến thành phố của tu sĩ khác trước, sau đó lại rời đi cũng không muộn”
Trịnh Vân có chút ngạc nhiên, mở miệng khuyên nhủ.

Các tu sĩ khác cũng đều vô cùng ngạc nhiên, thậm chí Giang Kim Thanh cũng nhướn lông mày lên.

Lúc Giang Kim Thanh mở miệng, bọn họ đều không mấy ngạc nhiên, nhưng tu vi của Tân Trạm chỉ là Phân thần cảnh, cũng muốn khởi đầu một mình ở dãy núi hoang vu hỗn loạn này.

“Cảm ơn ý tốt, nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi” Tân Trạm cười nhạt nói.

“Được thôi.”
Thấy Tân Trạm đã quyết định đi, Trịnh Vân cũng không khuyên nhiều thêm nữa.

Để mọi người chờ đợi ở tại chỗ, Trịnh Vân trèo lên linh châu, kiểm tra những nơi bị hỏng của linh châu trước.

Lúc này, cô gái mặc áo xanh đi tới bên cạnh Tân Trạm.

“Trước đây cho dù anh cố ý hay là trùng hợp, đều đã giúp đỡ tôi, cảm ơn anh”
Giọng nói cô gái mặc áo xanh hơi lành lạnh, chào hỏi Tân Trạm một cái thì xoay người rời đi.

Con người cô ta làm việc ân oán rất rõ ràng, trước đây Tân Trạm thu hút sự chú ý của tên đầu trọc mới khiến đối phương không thể cướp đi ngọc bội cha mẹ để lại, ít nhất vẫn chưa rời khỏi cơ thể mình.

Đối với cô ta mà nói, Tân Trạm đã giúp cô ta.

Nhưng rất rõ ràng, cô gái này chưa cởi bỏ nút thắt với chuyện Tân Trạm thăm dò trước đây, vì vậy không dự định nói thêm điều gì.

Tân Trạm lắc đầu, anh cũng không quan tâm chuyện này linh châu không bị phá hỏng quá nghiêm trọng, Trịnh Vân sửa chữa lại một lúc, sau đó triệu tập mọi người trở về thuyền linh châu từ từ bay lên, rất nhanh đã rời khỏi nơi này.

Lúc này trong rừng núi này chỉ còn lại Tân Trạm và hai anh em nhà họ Giang.

“Đạo hữu, bây giờ những người khác đều rời đi rồi, có thể không che giấu nữa chứ”
Bỗng nhiên Giang Kim Thanh cười lên: “Linh thảo màu đen kia là do anh cố ý phối hợp chúng tôi mới lấy ra, đúng chứ”
“Anh có hứng thú với chuyện này như vậy sao?” Tân Trạm có hơi bất lực nói.

“Đương nhiên, Giang Kim Thanh tôi năm tuổi đã bắt đầu tập tu thuật luyện đan, tự hỏi trong số những tu sĩ cùng tuổi với tôi, ít người có thể đạt đến trình độ của tôi bây giờ”
Giang Kim Thanh nghiêm nghị nói: “Nhưng linh thảo màu đen mà đạo hữu lấy ra trước đây, có thể thúc đẩy tiên thảo của tôi phát huy tác dụng sớm hơn, mà tôi lại không biết vật này là thứ gì, cho nên vẫn mong đạo hữu giúp tôi giải thích nghi ngờ”
Nói xong, Giang Kim Thanh vô cùng nghiêm túc chắp tay cúi đầu nói.

“Anh cả, anh cầu xin anh ta như vậy để làm gì, có lẽ chỉ là trùng hợp, hơn nữa cho dù anh ta hiểu biết một ít phương pháp sử dụng linh thảo cũng không có gì ghê gớm cả”
Cô gái mặc áo hồng cau mày, cô ta vẫn luôn ngưỡng mộ anh trai mình, bây giờ nhìn thấy Giang Kim Thanh lễ phép xin một người thanh niên trạc tuổi anh ta chỉ bảo, khiến cô ta không đồng ý.

“Em gái, em không phải luyện dược sư, em không hiểu”
Giang Kim Thanh bất lực lắc đầu, sau đó ánh mắt nghiêm túc nhìn Tân Trạm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui