Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Dưới con mắt thần, tất cả sự hư ảo, không có nơi nào để che giấu được.

Dường như đang cẩn thận kiểm tra văn trận, nhưng trên thực tế, Tân Trạm lấy mắt thần quét qua khắp nơi một vòng, mỗi một góc ngóc ngách nào cũng đều không buông tha.

Đồng thời lưu chuyển Viêm Ma Thể, cẩn thận cảm nhận khí chí dương trong cơ thể.

Mà khi đi qua một chỗ nào đó, trong lòng Tân Trạm khế động, ánh mắt anh thoáng dừng lại dưới mặt đất, sau đó lại đi nơi khác như thường lệ, cuối cùng đi ra Đại Điện.

Hóa ra vấn đề là ở đây.

“Anh Tân, có phát hiện gì sao?”
Nhìn thấy Tân Trạm đi ra, ông chủ Hạ lập tức khẩn trương lo lắng hỏi, mọi người cũng nhìn về phía Tân Trạm.

“Ông chủ Hạ, trong tâm trận này, hẳn là đã chứa đựng luồng khí chí dương đúng không?” Tân Trạm hỏi ngược lại.

“Không sai, là khí tức chí dương” Ông chủ Hạ lập tức gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi” Tân Trạm nheo nheo mắt.

Âm dương đại trận, có thể khống chế khu vực bên trong của cân bằng âm dương, nhưng giữa trời và đất, sự cân bằng tuyệt đối là không tồn tại.

Ví dụ, vào buổi trưa, giữa trời và đất là nơi có dương khí thịnh nhất, buổi sáng thì hoàn toàn ngược lại.

Mà nếu muốn đạt tới hiệu quả này, trận pháp phải ngưng tụ thành hai tâm trận, hấp thụ âm khí và dương khí dư thừa vào lúc đó.

Nếu những linh khí này tiêu tan không có gì thì thật đáng tiếc, dù sao thì thiên địa âm dương cũng đã thay đổi, âm dương thế nào cũng có thể phát huy tác dụng được.

Để chưa đựng luồng khí âm dương, cần phải thiết lập hai trận pháp hạch tâm, chứa đựng riêng biệt.

Lúc này chỗ của mình, là nơi chưa đựng trận pháp dương khí.

Nhưng cũng vì như vậy, bởi vì trong đó chứa đựng dương khí cung cấp để trận pháp vận chuyển này, một khi dương khí trong đó mất đi một cách không thể giải thích được, thì cái âm dương đại trận này tự nhiên sẽ có vấn đề.

“Bên trong tâm trận của các người, bị linh vật nào đó sống nhờ: Tân Trạm nói một câu, làm mọi người đều chấn động.

“Chuyện này không có khả năng, lão già tôi và những người khác canh giữ nơi này, sao lại không có phát hiện chứ?”
Trưởng lão tóc trắng lần thứ hai tức giận nói “Linh vật không phải cơ thể thật, thậm chí càng khó có thể phát hiện hơn so với linh hồn của nó, các người chắc chắn có thể phát hiện được tất cả sao?”
Tân Trạm lạnh lùng nói: “Hơn nữa các vị vẫn luôn ở ở đây, chẳng lẽ vẫn luôn phát ra thần thức đến mức tận cùng, cho dù một con ruồi con bọ đều không bay vào được sao?”
“Chuyện này…”
Nghe thấy Tân Trạm hỏi, vài vị trưởng lão có hơi á khẩu không trả lời được.

“Vậy thì anh Tân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Ông chủ Hạ hít vào một hơi nói.

“Chuyện này giao cho tôi xử lý, linh vật có thể chui vào trong đó mà không động đến trận pháp, nó phải có khả năng đặc biệt, cần phải bị ép ra ngoài”
Đôi mắt Tân Trạm lóe lên ý nghĩ, nhìn về hướng bên ngoài Đại Điện.

Tuy rằng không biết vật đó là cái gì, nhưng mà đến cả trưởng lão hợp cảnh thể cao phẩm cũng không thể phát hiện ra được, nhất định phải có cái gì rất đặc biệt.

Ngón tay dừng lại ở linh kiếm, bên ngoài ngôi điện Tân Trạm không ngừng khắc họa các loại văn trận.

Giang Ngọc Hân cũng trừng mắt quan sát.

Cô ta và anh trai mình khác nhau, đối với chuyện chế thuốc không có hứng thú lắm, nhưng đối với trận pháp cũng có thể lý giải được.

Nhưng nhìn một chút, đôi mắt Giang Ngọc Hân trừng càng lúc càng lớn, vẻ mặt càng trở nên khó tin..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui