Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Nghe hai người nói xong, Tô Uyên lại như suy tư cái gi đó, nhìn vào mắt hai người họ, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Tân Trạm, trên gương mặt đỏ ửng như một đóa hoa xinh đẹp.

“Anh nói em vừa gặp anh đã yêu, còn chủ động nhào vào trong ngực sao?” Tô Uyên nhìn Tân Trạm nhẹ nhàng nói.

“Anh thành thạo về số mệnh, anh cảm thấy em sẽ như thế” Tân Trạm cũng đứng dậy nhìn Tô Uyên cười.

Tô Uyên u oán trừng mắt nhìn Tân Trạm, liếc mắt một cái thì cất bước đi tới.

“Thánh nữ Tô, tên này khiến cô phiền chán, không cần cô tự mình ra tay, tôi giúp cô đuổi anh ta đi” Sử Thi Vũ phát biểu Nhưng mà lời nói của anh ta còn chưa nói xong.

Đã phải trợn mắt nhìn Tô Uyên bước nhanh qua, thản nhiên giơ hai tay ra lập tức nhào vào trong lòng ngực Tân Trạm.

Trước cửa Băng Cung, đôi mắt ai nấy như rơi xuống đất.

Không riêng Sử Thi Vũ trợn mắt há hốc mồm như sét đánh, Phó Mãn Nhi cũng sững sờ đứng bất động, chấn động không hiểu chuyện gì.

Ngay cả hai thị nữ sớm chiều ở chung với Tô Uyên, biết tính cách cô ấy nhưng cũng đều sợ ngây người.

Tân Trạm nói Tô Uyên nhìn thấy anh sẽ chủ động lại đây ôm, còn vừa gặp đã yêu, câu nói hoang đường như thế, nhưng rõ ràng đã xảy ra.

Tô Uyên là ai, chính là Thánh nữ Băng Cung, đệ tử thân truyền mà cung chủ tự mình nhận, chẳng những tu luyện cao thâm, hơn nữa tướng mạo tuyệt trần, lại là đệ nhất mỹ nữ Bắc Vực.

Tuy nhiên nhìn đến nhan sắc bình thường, không có cái gì đặc biệt của Tân Trạm, chỉ nhìn thoáng qua, nói một câu nói như thế đã chủ động ôm lấy Tân Trạm sao?
Phó Mãn Nhi dùng sức dụi đôi mắt, hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.

Sắc mặt Sử Thi Vũ đỏ lên, khó có thể tin được.

Anh ta qua ngày nào cũng ở đây lấy lòng hơn một tháng, không ngừng bày ra thái độ săn sóc, Tô Uyên đối xử với anh ta còn lạnh hơn núi băng, dựa vào cái gì đối với mình thì vẫn luôn khinh thường, còn đối với tên kia lại chủ động ôm ấp.

“Wì cái gì, dựa vào cái gì chứ?”
Sử Thi Vũ nắm tay chặt đến mức rung lên, răng đánh lạch cạch vào nhau.

Phía trên thêm đá, Tân Trạm và Tô Uyên tình tứ ôm nhau.

Xa cách nhau mấy tháng, đây là lần thứ hai gặp mặt, trong lòng hai người có tình cảm với nhau, có hơi không khống chế được bộc phát ra.

“Anh thản nhiên lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, để em chủ động ôm anh” Khuôn mặt Tô Uyên giăng đầy mây đỏ, đầu tựa ở trên vai Tân Trạm cắn răng nói.

“Thì sao, em không muốn à?” Tân Trạm mỉm cười nói, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người Tô Uyên, dường như tất cả đều giống như trở lại như lúc ban đầu.

Mặc dù tràn ngập tình yêu đối với Tân Trạm, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không phai màu theo thời gian, nhưng tính cách Tô Uyên vốn da mặt rất mỏng, có thể tự mình chủ động ôm lấy anh ở trước mặt mọi người đã chứng minh rõ trong lòng của cô.

“Hừ, anh biết rõ còn cố hỏi, nếu em không muốn, sao lại ở trong lòng của anh”
Tô Uyên hừ một tiếng, chợt lại cười nói: “Có điều xét thấy anh đi thẳng từ Tân Vương tới Bắc Vực thăm em, em sẽ tha thứ cho anh”
Hai người ôm lúc lâu, tâm sự với nhau giống như một cặp đôi bất tử, hoàn toàn xem người khác như không khí.

Sắc mặt Phó Mãn Nhi đỏ lên, lời nói châm biếm trước đây của Tân Trạm vang bên tai, lúc này cô ta giống như bị tát một cái tàn bạo vào mặt.

Khuôn mặt của Sử Thi Vũ cũng từ xanh biến trắng lại từ trắng đến đen.

Hai người biểu hiện càng thân mật, trong lòng anh ta càng rỉ máu, giống như Tân Trạm đoạt đi cái thứ vốn nên thuộc về anh ta.

Tuy rằng từ đầu đến cuối, Tô Uyên chưa từng đáp ứng anh †a..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui