Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Gia chủ của tất cả các chỉ nhà họ Tăng, tôi có bảo vậy cổ này làm chứng, tên này lòng dạ hẹp hòi làm hỏng chuyện lớn của tôi, gia chủ nhà họ Tăng nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc” Sử Thi Vũ nhìn về phía gia chủ nhà họ Tăng nói.

“Tôi không có bảo vật nhưng tại sao tôi có thể leo lên đến tầng mười hai, tốc độ lại càng lúc càng nhanh?” Tân Trạm cười lạnh nói.

Đôi mắt của gia chủ nhà họ Tăng loé lên, một lúc sau cũng không nghĩ ra lý do.

Chủ yếu còn là do có quá ít bằng chứng, không ai nhìn thấy thật ra bên trong Bảo Tháp đã xảy ra chuyện gì.

“Tân Trạm, em thấy chuyện này anh là người sai”
Đúng lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên, Tô Uyên chậm rãi đi ra, trong lời nói lại không hề thiên vị Tân Trạm mà ngược lại còn mở miệng chỉ trích.

Đôi mắt lại nhìn về phía Sử Thi Vũ.

Sử Thi Vũ cũng sững sờ không tin nhưng sau đó thì vô cùng vui mừng.

Chẳng lẽ Tô Uyên cũng biết răng tên Tân Trạm này không đáng tin, quyết tâm thay đổi suy nghĩ, muốn trao thân cho mình hay sao.

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Uyên, bốn mắt nhìn nhau, Sử Thi Vũ lập tức lộ vẻ si mê.

“Tân Trạm, chuyện này giao cho em đi, em sẽ để anh ta thú nhận mọi chuyện trước mặt mọi ngư Đáp lại lời này, Tân Trạm cũng sững sờ một chút, sau đó chỉ thấy Tô Uyên dịu dàng gật đầu với anh.

“Thật ra em không cần làm như vậy”
Cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức của người kia, nhất là trong đôi mắt huyễn thuật quang hoa, Tân Trạm bất đắc dĩ cười một tiếng, anh đã nhìn ra suy nghĩ của Tô Uyên rồi.

Sau đó, Sử Thi Vũ như rơi vào một mùi hương dịu dàng.

Giọng nói của Tô Uyên giống như tiên âm Phiêu Miểu, khiến cho anh ta bất giác buông bỏ phòng bị, say mê trong đó.

Tô Uyên hỏi cái gì anh ta đều trả lời vô cùng thành thật, bao gồm cả chuyện thật sự đã xảy ra lúc trước, việc hại Tân Trạm, sau đó là chuyện đổi trắng thay đen, việc định mượn tay gia chủ nhà họ Tăng, anh ta nói ra mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Lúc này, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Các tu sĩ đều sợ đến ngây người.

Một bên là Sử Thi Vũ vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm cột đá, Tô Uyên đứng ở một bên hỏi anh ta về chuyện đã xảy ra trong Bảo Tháp, vậy mà đáp án anh ta nói ra lại giống hệt với Tân Trạm.

Hoá ra Sử Thi Vũ này mới là tên khốn làm ra chuyện hại người không lợi mình này.

“Băng phách huyễn thuật của Cực Hàn Cung, Tô thánh nữ này quả thật có tài”
Gia chủ nhà họ Tăng cũng hơi ngạc nhiên, đưa mắt liếc nhìn Tô Uyên, ông ta nhận ra chiêu thức thất truyền của Cực Hàn Cung.

“Các vị, tôi hỏi xong rồi, ai đúng ai sai hẳn mọi người đều hiểu rõ”
Hỏi hết những điều muốn biết, Tô Uyên vung tay, lớp băng sương tan biến, cô ấy cũng nhanh chóng lui về.

Mà Sử Thi Vũ thì thấy hoa mắt, nhìn lại lần nữa lại kinh hoàng phát hiện mình đang ôm một cây cột đá không ngừng vuốt ve.

Không phải mình đang ôm Tô Uyên sao? Tại sao lại biến thành một cái cột rồi.

“Tại sao các tu sĩ đều vây quanh như thế?”
“Đồ khốn nhà cô, dám giở trò với tôi!”
Sử Thi Vũ gào thét trong lòng, vừa sợ hãi vừa tức giận, lúc này nhìn vẻ mặt của các tu sĩ xung quanh, làm sao anh ta có thể không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì được chứ.

Khi ánh mắt hai người gặp nhau, mình ngay lập tức bị huyễn thuật của Tô Uyên thu hút, sau đó giống như tên hề nói ra hết sự thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui