Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Nhưng mà trong mấy ngày tới, em còn chưa thể rời khỏi Cực Hàn cung được, anh cho em một ít thời gian đi”
Nhưng mà Tô Uyên nghe vậy, đôi mày đẹp vẫn nhăn lại, bất đắc dĩ nói.

“Làm sao thế? Băng Phách của em sắp phản phệ rồi?” Tân Trạm hỏi, trong lòng anh thấy căng thẳng.

“Không phải, tuy rằng nguy cơ phản phệ vẫn luôn còn ở đó, nhưng không phải trong một hai tháng tới đâu”
Tô Uyên khẽ cười nói: “Là chuyện của Cực Hàn cung, hơn mười ngày nữa, ở nơi sâu trong Bắc Vực có một trận so đấu rất quan trọng, liên quan đến tương lai của các thế lực, em muốn tham gia đại diện cho Cực Hàn cung”
“Em định so đấu với tu sĩ của các thế lực khác à?” Tân Trạm cau mày hỏi.

“Nói là so đấu, nhưng thật ra cũng không chỉ đơn giản như vậy, tóm lại, Tân Trạm, anh cũng biết đấy, Cực Hàn cung chủ có ơn lớn với em, em không thể rời khỏi khi Cực Hàn cung đang gặp phải cảnh khốn cùng được”
Tân Trạm gật gật đầu, anh thấy nét mặt kiên định của Tô Uyên, cũng không tiếp tục khuyên thêm gì nữa.

Quả thật Cực Hàn cung chủ đối xử rất tốt với Tô Uyên, hồi xưa lúc còn ở thành cổ Đông Hoàng, chẳng những vượt qua ngàn dặm xa xôi đưa máu huyết phượng hoàng băng từ trong cung tới, hơn nữa còn mang Tô Uyên trở về đây, bồi dưỡng như thể là đệ tử thân truyền vậy.

Anh vừa mới nghe Tô Uyên kể rằng, đãi ngộ Cực Hàn cung chủ dành cho cô ấy, thậm chí còn khiến cho một số đệ tử nội môn và trưởng lão phải phê bình kín đáo.

Có điều Cực Hàn cung chủ vẫn chỉ làm theo ý mình, lần rời đi này, cũng là vì tìm kiếm một loại tiên thảo cần cho thời điểm Băng Phách phản phệ lại cơ thể lần thứ bảy của Tô Uyên.

Thật ra cung chủ biết Tô Uyên không thể gia nhập vào Cực Hàn Cung, nhưng vẫn tận tâm tận lực như trước.

Điều này làm cho Tân Trạm cảm thấy vô cùng biết ơn.

Cho dù Cực Hàn Cung có ra sao, bản thân cung chủ đối với Tô Uyên thật sự là không có lời nào có thể diễn tả, chắc chắn là ân nhân.

Truyền dạy nghề cứu chữa con người, cũng chưa từng ít hơn.

“Nếu cần anh giúp đỡ thì cứ nói, chúng ta là vợ chồng mà”
Tân Trạm cười cười ôm chặt Tô Uyên nói.

“Ai là vợ chồng với anh”
Tô Uyên mỉm cười, khuôn mặt cô ấy trở nên ửng đỏ, giả vờ tức giận trừng mắt với Tân Trạm.

“Bây giờ tất cả mọi người đều biết em là đạo lữ của anh, chẳng lẽ lại sai” Tân Trạm mỉm cười, hôn lên khuôn mặt mịn màng của cô ấy.

Thời gian thấm thoát trôi qua, ánh sáng ban mai đã sớm ló dạng ở phía chân trời.

Đến ngày hôm sau, những người từ Tụ Bảo Các đi đến, giao Thời Gian Đạo Vận Thạch cho Tân Trạm.

Tuy rằng trong lòng Sử Thi Vũ đang rỉ máu, nhưng biết Tụ Bảo Các là bảo chứng, bây giờ Thời Gian Đạo Vận Thạch của mình không giao ra thì không được.

Cùng lúc đó anh ta cũng vô cùng hối hận, lúc đó tại sao lại lấy Tụ Bảo Các là bảo chứng, nếu không bản thân còn có thể đổi ý.

Nhận được vật ấy, Tân Trạm và Tô Uyên từ biệt Gia chủ Tăng, lần nữa điều khiển thuyền bay trở về Cực Hàn cung.

Về phần Tân Trạm, vì có quan hệ với Tô Uyên, nên cũng được sắp xếp ở lại khu vực định sẵn cho khách nằm chuyên biệt ở cổng ngoài.

Mà ngay lúc mới rạng sáng nay, ở trong một hoàng cung phàm giới không biết cách Mạc Thành bao xa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui