Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Mặc dù đồ ở đó vàng thau lẫn lộn, nguồn gốc của bảo vật cũng khó mà biết rõ ràng, nhưng vẫn có không ít đồ tốt, với lại giá cả cũng thấp hơn một chút”
“Nhưng điều này vi phạm quy tắc của Tụ Bảo Các, vì vậy tôi chỉ biết được có thế thôi.

Cụ thể ra sao đạo hữu tự mình đi tìm hiểu xem sao.”
“Cảm ơn rất nhiều.”
Tân Trạm cũng có chút hứng thú, bèn đứng dậy từ biệt.

Như những gì Vương Chấp sự nói, kiểu đấu giá ngâm Bảo.

Hữu này cũng tương tự như Lam Tinh.

Đối với kiểu mua bán như thế này, chọn được đồ tốt hay tệ đều do con mắt nhìn của mỗi người.

Vì không có tổ chức nào thu tiền hoa hồng như Tụ Bảo.

Các, nên giá sẽ cao hơn rất nhiều, còn có nhiều hàng hóa lậu không rõ nguồn gốc xuất xứ xuất hiện.

Phải nói thêm, khi anh còn ở Thượng giới Đại Lục, có vẻ như chưa từng tham gia những loại hình giao dịch như vậy bao giờ.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ thời gian anh ở Mạc Thành quá ngắn, cứ cho là có tồn tại kiểu trao đổi hàng hóa như vậy, e rằng cũng chỉ có mấy thằng ở đây lâu mới biết được.

Chi bằng đi hỏi Tô Uyên cho rồi?
Tân Trạm đang suy nghĩ miên man, chợt nghe phía trước có giọng nói quen thuộc của một người thanh niên đang rao bán đồ.

“Cậu chủ, đây là cuốn sách tranh Cực Hàn Băng Cung Bách Mĩ mới ra lò.

Nó cũng chứa thông tin độc nhất vô nhị của tôi, rất chỉ tiết về chuyện của Tô Thánh nữ, đạo hữu hãy xem xem nó có tác dụng gì?”
“Tất nhiên là có tác dụng rồi.

Hiểu được hết những điều trong này tương đương với việc hiểu được sở thích của Tô Thánh nữ đối với các đạo sĩ.

Nó thậm chí có thể được lan rộng cho tất cả các nữ tu trong Cực Hàn Băng Cung, điều này có giá trị tham khảo rất lớn”
“Ha ha, thế là đạo hữu trúng mánh rồi, vậy tôi xin phép nhận lấy số linh tệ này nhé.”
“Hửm?”
Tân Trạm nhìn sang chỗ gần đó, Chu Chính đang giao ngắn, cứ cho là có tồn tại kiểu trao đổi hàng hóa như vậy, e rằng cũng chỉ có mấy thằng ở đây lâu mới biết được.

Chỉ bằng đi hỏi Tô Uyên cho rồi?
Tân Trạm đang suy nghĩ miên man, chợt nghe phía trước có giọng nói quen thuộc của một người thanh niên đang rao bán đồ.

“Cậu chủ, đây là cuốn sách tranh Cực Hàn Băng Cung Bách Mĩ mới ra lò.

Nó cũng chứa thông tin độc nhất vô nhị của tôi, rất chỉ tiết về chuyện của Tô Thánh nữ, đạo hữu hãy xem xem nó có tác dụng gì?”
“Tất nhiên là có tác dụng rồi.

Hiểu được hết những điều trong này tương đương với việc hiểu được sở thích của Tô Thánh nữ đối với các đạo sĩ.

Nó thậm chí có thể được lan rộng cho tất cả các nữ tu trong Cực Hàn Băng Cung, điều này có giá trị tham khảo rất lớn”
“Ha ha, thế là đạo hữu trúng mánh rồi, vậy tôi xin phép nhận lấy số linh tệ này nhé.”
“Hửm?”
Tân Trạm nhìn sang chỗ gần đó, Chu Chính đang giao tệ, đúng là một khoản lớn.

Mấy ngày nữa phải mua một số đồ lặt vặt hay ho, đút lót thêm cho Xuân Hoa Thu Nguyệt.

Những thứ mình mua, Tô Thánh nữ nhất định sẽ không để ý.

Đáp ứng cho họ một số lợi ích, cũng coi như là cảm ơn.


Chu Chính nghĩ ngợi, đang định đi về phía trước, nhưng lại cảm thấy cổ bị người ta tóm lại đằng sau, chân đột nhiên treo lơ lửng trên không, khiến hắn không thể nhúc nhích.

“Ai đang giỡn với tao vậy?” Chu Chính tức giận, quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông làm mình sợ hãi, sắc mặt liền tái nhợt.

“Tiền bối… tiền bối… tiền bối Tân, thật tốt quá!” Vẻ mặt Chu Chính lập tức chuyển từ tức giận thành tươi cười, hắn vừa cười vừa nói.

“Lúc trước, anh vượt qua trận loạn tâm rối trí, vào được pháp môn, thật sự là rất giỏi, làm tôi lo cho anh quá trời.

Quả nhiên chỉ có Tô Thánh nữ mới xứng với tiền bối.”
“Còn nịnh hót tôi luôn cơ à? Có vẻ như cậu đã biết mình phạm phải những gì rồi nhỉ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui