Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Tân Trạm chế nhạo lại anh ta bằng chính những gì Phùng Nguyệt Dư đã nói trước đó.

“Anh!”
Vẻ mặt của Phùng Nguyệt Dư thay đổi đáng kể, vô cùng phẫn nộ.

Anh ta không ngờ rằng trước sự đe dọa của mình Tân Trạm không chỉ dám chống cự, mà còn dám tát vào mặt của anh ta như vậy.

“Được, được lắm! Để tôi phá vỡ trận pháp của anh, xem xem anh rút cuộc là thần thánh phương nào”
Phùng Nguyệt Dư kìm nén cơn tức giận, nở một nụ nhếch mép, sải bước đi ra nắm lấy tay Tân Trạm.

Là người đứng thứ hai trong danh sách anh hùng băng tuyết, cao thủ đỉnh phong cảnh hợp thể, con trai trưởng của nhà họ Phùng, trong đỉnh phong cảnh hợp thể ít ai dám khiêu khích anh ta, nhiều năm nay anh ta cũng không dám ngang ngược như Tân Trạm.

Vươn tay ra thành móng vuốt, nhanh chóng xuất hiện với luồng điện xé toạc khoảng không.

Nhìn thấy sắp rơi vào trên người Tân Trạm, trước mặt Tân Trạm đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Một tiếng nổ lớn vang lên, linh lực trong tay hai người đập vào nhau nổ tung, cả khoảng không rung lên, toàn bộ đại sảnh đột nhiên run rẩy.

“Phùng đạo hữu xin hãy bình tĩnh, xin giữ cho ta chút mặt mũi”
Lão Trương xuất hiện trước mặt Tân Trạm, đỡ được chiêu của Phùng Nguyệt Dư liền lùi lại một bước.

Rõ ràng sức mạnh của Phùng Nguyệt Dư lớn hơn ông ấy rất nhiều.

“Được rồi, coi như tha cho mấy người, sau này cậu tốt nhất đừng để tôi tìm ra cậu là ai, hãy đợi đấy” Phùng Nguyệt Dư hừ lạnh.

Mặc dù Lão Trương không phải đối thủ của anh ta, nhưng linh lực của trận pháp xung quanh đang dâng trào, khóa chặt anh lại, hiển nhiên đã có chuẩn bị kỹ càng.

Nếu thực sự phải đánh nhau, Phùng Nguyệt Dư biết rằng ở địa bàn của người khác anh ta tuyệt đối sẽ không có lợi.

Hất tay áo, Phùng Nguyệt Dư rời đi ngay lập tức.

“Đạo hữu, cậu thật sự có thể cung cấp đan dược cho ta sao?” Ông già tóc bạc không quan tâm đến điều này, hỏi lại “Đương nhiên, tiên dược cấp sáu có thể chữa khỏi thương thế, tôi có thể giúp ông” Tân Trạm cười nhạt nói.

“Cậu nhận ra thân thể của ta bị thương?” Lão già tóc bạc lại kinh ngạc, trận pháp linh lực bên ngoài cơ thể ông chưa từng thả lỏng, vậy mà Tân Trạm lại có thể nhìn ra được.

Thành thật mà nói, nếu không phải vì vết thương nghiêm trọng và cần gấp thuốc để chữa trị, thì ông thực sự có chút không nỡ bán món đồ này đi.

Nhưng mà, nếu như Tân Trạm có thể chữa thương cho ông, ông cũng không cần cầm tiền đi tìm Dược tôn Tân rồi.

Tân Trạm cười cười không đáp, nhưng vẻ mặt đã giải thích hết rồi.

.

Truyện Kiếm Hiệp
Vị đạo hữu này là dược tôn lục phẩm.

Tôi có thể chứng minh, nếu hai người cần tiến hành các giao dịch tiếp theo, tôi sẵn sàng cung cấp địa điểm” Lão Trương mỉm cười.

Ý tứ của ông ta rất rõ ràng, nếu Tân Trạm cần luyện chế đan dược, bọn họ cũng sẽ thu xếp một chỗ cho anh.

“Lục phẩm nhạc nguyên đan, đạo hữu có sao?”
Ông lão gật đầu, trực tiếp nói với Tân Trạm.

“Thật là trùng hợp, vừa hay có một ít” Tân Trạm lấy ra một cái bình sứ, trực tiếp luyện chế thuốc ở đây thật ra không phải là không được, nhưng nếu tình cờ có sẵn thì cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Ông lão nhận lấy, nhấp một ngụm và tỏ ra phấn khích.

Ông cũng biết vài điều về nhạc nguyên đan, biết mùi vị của thứ này ra sao.

Ngoài ra, danh tính của dược tôn lục phẩm của Tân Trạm đã được xác nhận bởi Lão Trương, ông ấy cũng đã tin đến tám phần.

“Đạo hữu cậu không phiền nếu tôi đi kiểm tra nó chứ” Tuy nhiên, ông lão vẫn tỏ ra khá thận trọng, dự định phải hoàn toàn chắc chắn.

Tân Trạm không quan tâm lắc đầu, Lão Trương đứng dậy, trực tiếp sắp xếp tùy tùng đi mời dược tôn của Mạc Thành dược sư hội đến xem thử.

Giao dịch vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng chiếc nhẫn từ Linh Lung tiên các của ông già tóc hoa râm quá nổi bật, những món đồ tiếp theo khiến nhiều tu sĩ không còn hứng thú..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui