Nghĩ tới đây, Nhan Như Ngọc lại không nhịn được bật khóc.
Mặc dù cô ta là môn chủ của một tông môn lớn, nhưng dẫu sao vẫn là phụ nữ, không có bản lĩnh và cường thế như phủ chủ của phủ Dược Thần.
Vào lúc đối mặt với vấn đề thế này, cô ta vẫn vô cùng nhu nhược.
Mà lúc này Tần Trạm đang ngồi trong phòng mình nghiên cứu Cổ Thụ Tiên Thiên.
Trong bóng tối, cây Cổ Thụ Tiên Thiên này phát ra ánh sáng màu xanh biếc nhàn nhạt, giống như nơi ở của thần linh.
Tần Trạm thận trọng vuốt ve cây Cổ Thụ Tiên Thiên này, trong mắt là hưng phấn và mơ ước không nói nên lời.
“Sách cổ ghi chép, Cổ Thụ Tiên Thiên có thể tinh lọc tâm hồn con người, dùng để nâng cao cảnh giới.” Tần Trạm thấp giọng nói: “Cũng có sách ghi lại rằng, Cổ Thụ Tiên Thiên sẽ phóng đại tâm tính con người, giúp họ tìm được con đường đúng đắn của bản thân.” Tâm tính của mỗi người đều khác nhau, vì vậy con đường nên đi cũng hoàn toàn khác nhau.
Mà Cổ Thụ Tiên Thiên phóng đại tâm tích vô hạn liền có thể chỉ rõ con đường đúng đắn của bản thân.
Lúc ở dưới đáy nước, Tần Trạm không nghiên cứu nhiều về cây Cổ Thụ Tiên Thiên này, vì vậy giờ phút này anh tốn hơn nửa đêm để nghiệm chứng tác dụng của nó.
Anh giơ Cổ Thụ Tiên Thiên lên đầu, hơi nhắm mắt lại, cả người nháy mắt đã tiến vào trạng thái không linh.
Sau khi nhắm mắt lại, trước mắt Tần Trạm hiện lên một bức tranh kỳ lạ.
Trong bức tranh xác chết trôi nổi, một mảnh đỏ tươi, toàn bộ bức tranh đều tràn đầy sát khí, khiến người ta cảm thấy rợn cả người.
Ngay cả Tần Trạm cũng không khỏi mở bừng mắt.
Một giọt mồ hôi theo trán chảy xuống.
Sắc mặt anh có chút khó coi, bức tranh này nghiệm chứng một vấn đề: Con đường đúng đắn của Tần Trạm, có lẽ chính là giết chóc.
“Điều này không phù hợp với tâm tính của mình.” Sắc mặt Tần Trạm rất tệ.
Từ trước tới nay Tần Trạm là một người lương thiện, không ép anh tới mức đường cùng, anh sẽ không dễ dàng nổi lòng giết người.
Nhưng bức tranh Cổ Thụ Tiên Thiên hiện ra, quả thực chính là con đường giết chóc.
Một khi con đường đúng đắn không hợp với tâm tính, vậy chắc chắn con đường tu hành cực kỳ khó khăn.
Tần Trạm thấp giọng nỉ non: “Chẳng lẽ mình thật sự phải đi con đường như vậy sao?” Anh không khỏi nhớ tới cảnh tượng mà anh nhìn thấy khi lần đầu tiên tiếp xúc với chỗ truyền thừa, cha của anh cũng đi theo con đường tương tự.
Sắc mặt Tần Trạm bắt đầu trở nên hơi nghiêm túc, nếu thật sự là một con đường như vậy, Tần Trạm không biết nên lựa chọn thế nào.
“Mọi thứ thuận theo ý trời đi.” Tần Trạm hít sâu một hơi, lần nữa giơ Cổ Thụ Tiên Thiên lên đỉnh đầu, bắt đầu tinh lọc tâm hồn của mình, nâng cao cảnh giới của bản thân, Suốt cả đêm, trong thời gian một đêm này, Tần Trạm đã gặp phải vô số tra tấn trong lòng.
Anh tận mắt nhìn thấy từng sinh mệnh tràn đầy sức sống ngã xuống trước mặt mình, chứng kiến kẻ địch bị chém, nhìn núi sông vỡ nát, phong vân biến sắc.
“Chính là anh ta!” Đúng lúc này, âm thanh huyên náo đánh thức Tần Trạm.
Anh mở to mắt nhìn, phát hiện ở cửa tụ tập mấy vị trưởng lão cùng với vô số đệ tử của Lĩnh Đông Môn.
“Kẻ này không rõ lai lịch, vô cùng nguy hiểm, mọi người hãy cẩn thận!” Đại trưởng lão trầm giọng nói.
Tần Trạm chậm rãi mở mắt, nhìn lướt qua mọi người, cười nói: “Các vị, tôi và môn chủ của mọi người là bạn tốt, tối qua chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy sao? Tôi cùng rời khỏi mặt nước với môn chủ của các người.” Sắc mặt đại trưởng lão hơi thay đổi, ông ta cả giận nói: “Hoang đường! Cậu đã làm chuyện gì cẩu thả với môn chủ của chúng tôi! Nói cho đúng sự thật!” “Không làm gì cả.” Tân Trạm nói: “Chỉ là chọc cô ta khóc.” “Cậu!” Mặt đại trưởng lão đỏ lên, ông ta chỉ vào Tần Trạm, tức tới không nói nên lời.
“Đại trưởng lão, không cần nói nhảm với cậu ta, bắt cậu ta lại trước rồi thẩm vấn là được!” Có trưởng lão lạnh giọng nói.
Tần Trạm tiến lên trước một bước, lắc đầu nói: “Chỉ sợ dựa vào các người thì không thể bắt được tôi đâu.” “Không thử một chút làm sao biết!” Trưởng lão lạnh lùng nói.
“Dừng tay.” Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, giọng nói của Nhan Như Ngọc từ phía sau truyền tới.
Hôm nay Nhan Như Ngọc mặc một bộ váy dài mỏng màu đỏ, thoạt nhìn có chút vui mừng.
“Cô sắp kết hôn hả?” Tần Trạm kinh ngạc hỏi.
Nhan Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, cô ta không để ý tới Tần Trạm mà xua tay nói: “Các người không phải là đối thủ của anh ta, lui ra hết đi.” “Vâng, môn chủ.” Mọi người liên tục gật đầu, lui sang một bên.
Sau khi vứt ra những lời này, Nhan Như Ngọc liền quay đầu bỏ đi.
Tần Trạm suy nghĩ một chút, đi theo sau lưng cô ta.
Trong phòng khách của Lĩnh Đông Môn, Nhan Như Ngọc ngồi ở chính vị, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nét ưu sầu.
Tần Trạm ngồi bên cạnh cô ta, nói: “Vào lúc cô hấp thu tinh khí của người khác còn nghĩ đến bọn họ, có thể thấy được bản tính của cô là một người tốt.” “Thế nên?” Nhan Như Ngọc cắn chặt răng ngà, căm tức nhìn Tần Trạm.
“Bởi vì tính tình tôi không xấu nên đáng bị anh chiếm hời hả!” Nhan Như Ngọc tức giận nói.
Tần Trạm sợ hãi bảo: “Câu này cô đừng có nói lung tung, tôi chiếm hời của cô từ bao giờ?” “Tinh khí tôi tích lũy mười năm bị anh sử dụng, như vậy chẳng phải là chiếm hời hay sao!” Nhan Như Ngọc vỗ bàn, gương mặt lạnh như băng.
Mấy vị trưởng lão xung quanh cô ta cũng mặt mày thay đổi, đại trưởng lão tiến về phía trước một bước, sợ hãi nói: “Môn chủ, cô không hấp thu tinh khí kia sao?” Nhan Như Ngọc không nói gì, cô ta ngồi đó, dáng vẻ cam chịu số phận.
“Nói cách khác, cô căn bản không có đột phá?” Sắc mặt đại trưởng lão càng lúc càng khó coi: “Môn chủ, cô mau trốn đi, nếu không nhất định Hoàng tông chủ kia sẽ chiếm lấy cơ thể của cô, đến lúc đó…” “Đừng nói nữa!” Nhan Như Ngọc quát lớn: “Nếu tôi bỏ đi, chắc chắn gã sẽ trút hết lửa giận lên đầu mọi người.” “Thế nhưng…” Đại trưởng lão há to miệng, còn định nói gì đó nhưng lại bị Nhan Như Ngọc phất tay cắt ngang.
Tần Trạm ở bên cạnh cười nói: “Cô vì chuyện này mà khóc hả?” “Câm miệng!” Nhan Như Ngọc trừng Tân Trạm một cái, nói.
Tần Trạm cười bảo: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, tôi giết cô giết gã không phải là được rồi ư?” “Anh? Giất gã?” Nhan Như Ngọc phì cười.
“Tôi sẽ không lấy không đồ đạc của cô.” Tân Trạm cười nói: “Tinh khí kia nhiều nhất đủ để cô đột phá một tầng, nói cách khác, cô bước vào võ tông cấp hai là có thực lực chiến thắng gã đúng không?” Nhan Như Ngọc không lên tiếng, dứt khoát quay mặt sang một bên.
7 Tần Trạm tiếp tục nói: “Nói cách khác, gã nhiều nhất cũng chỉ là võ tông cấp hai, không đáng nhắc tới.” “Cậu em, thứ đáng sợ không phải tu vi của gã, mà là bối cảnh của gã.” Đại trưởng lão lên tiếng nói: “Sau lưng gã là Sử Lục Nham của nhà họ Sử, nhà họ Sử lại là gia tộc phụ thuộc nhà họ Tô ở thủ đô, cậu chọc nổi không?” “Nhà họ Sử?” Tần Trạm nghe vậy không khỏi nở nụ cười: “Vừa khéo tôi và Sử Lục Nham còn có một món nợ cũ chưa tính, vê phần nhà họ Tô…” Tần Trạm không nói tiếp, nhưng nét mặt đã thể hiện tất cả.
“Anh bớt khoác lác đi.” Nhan Như Ngọc hừ khẽ nói: “Anh cho rằng mình là Hàn Cửu Thiên của nhà họ Hàn hả? Hay là Đằng Ngạo của nhà họ Đằng? Dù sao anh cũng không thể nói mình là Tần Trạm kia đúng không?”
.