Diệp Thành này đúng là một nhân tài, át chủ bài trên người anh ta quả thực nhiều vô số kể.
Nhìn Diệp Thành ném ra bảo bối rực rỡ muôn màu, Tần Trạm không nhịn được nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc thằng nhãi này đã đào bao nhiêu cái mộ!
“Chính là cái này.” Diệp Thành lấy ra một chiếc áo choàng đen như mực, áo choàng hất lên không trung, trước mặt lập tức xuất hiện một cánh cửa.
Tần Trạm khiếp sợ nhìn vật ấy, thấp giọng hỏi: “Đây là cái gì?”
Diệp Thành cảm thán nói: “Đây cũng là đồ tổ tiên chúng tôi truyền xuống, năm đó…”
“Không phải tổ tiên các người chỉ truyền xuống một cái Thiên Địa Bàn sao?” Tần Trạm ngắt lời Diệp Thành.
Diệp Thành xua tay nói: “Đừng ngắt lời, đây là thứ cần thiết cho công việc của nhà họ Diệp chúng tôi, tên là Càn Khôn Bồng.
Lỡ như trong mộ gặp phải tình huống gì nguy hiểm có thể thông qua vật này để chạy trốn.”
Sau đó, Diệp Thành cảm thán nói: “Chỉ tiếc thứ này cũng bị hư hại, chỉ có thể xuyên qua khoảng một cây số, hơn nữa dùng một lần ít một lần.”
Tần Trạm không khỏi nhìn Diệp Thành này, càng lúc càng cảm giác thằng nhãi này không đơn giản như bề ngoài.
“Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian nữa.” Diệp Thành trầm giọng nói.
Tần Trạm tán thành, sau đó hai người cùng bước chân vào trong chiếc áo choàng đen này.
Cái áo choàng này giống như phá tan đường hầm không gian, chớp mắt Tần Trạm bước vào đó đi tới một cây số.
Diệp Thành cất áo choàng, nói: “Được rồi, chúng ta có thể rời khỏi, để cho Chu Định kia từ từ chờ đi.”
Tần Trạm không biết chỗ này nên sau khi để Diệp Thành đưa tới nội thành, hai người mới chia ra.
“Đây là số điện thoại của tôi.” Diệp Thành đưa cho Tần Trạm một tấm danh thiếp: “Có cơ hội chúng ta có thể hợp tác một chút.”
Tần Trạm nhận lấy danh thiếp, cười nói: “Tìm cơ hội đào mộ phần tổ tiên nhà họ Tô!”
“Được, tổ tiên nhà họ Tô cũng không tầm thường, nhất định để lại không ít bảo bối.” Diệp Thành xấu xa nói.
Tần Trạm cười khổ bảo: “Đừng nói giỡn, cứ như vậy đi.”
Sau khi chia tay, Tần Trạm liền đi thẳng về căn hộ của mình.
Chuyến này Tần Trạm thu hoạch tương đối khá, điều duy nhất đáng tiếc chính là Tần Trạm không thể bước vào cảnh giới võ tông.
Hiệp hội võ đạo thủ đô.
“Tần Trạm ở khu rèn luyện đả thương Tô Vũ và Chu Định, hơn nữa chiếm linh mạch thành của mình.” Thương Trụ cau mày nói.
Trong bóng tối truyền ra một giọng nói lạnh lùng: “Kẻ này chỉ là đại tông sư mà cơ thể đã vượt qua võ tông đỉnh phong, nếu như thật sự để cậu ta phát triển, chỉ sợ hiệp hội võ đạo thật sự không làm gì được cậu ta.”
Thương Trụ gật đầu nói: “Thân thể Kim Huyền cùng giai thì vô địch, chuyện đó cũng không phải giả.
Nếu kẻ này mượn linh mạch bước chân vào võ tông, vậy Tô Vũ nhất định thua.
Đến lúc đó muốn động vào cậu ta, chỉ sợ phải cử ra đại võ tông.”
Giọng nói kia trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói: “Đợi thêm chút nữa, chút nữa.”
Thương Trụ khẽ thở dài một cái, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Mà Chu Định cũng chờ ở đây tròn ba ngày.
“Đội trưởng Chu, sao Tần Trạm này vẫn chưa ra?” Có người hỏi.
Chu Định nhíu chặt mày, hừ lạnh nói: “Thằng nhãi này cho rằng trốn ở khu rèn luyện thì an toàn sao? Nếu tôi không đợi được cậu ta, tôi thề sẽ không bỏ qua!”
“Haiz, đội trưởng Chu, nếu không chúng ta rút lui đi, nói không chừng cậu ta đã rời khỏi từ lối ra khác rồi.” Có người thăm dò nói.
Chu Định giận dữ bảo: “Không thể nào! Hiệp hội võ đạo thủ đô đã kiểm tra toàn diện khu rèn luyện này, tuyệt đối không có lối ra thứ hai!”
“Đội trưởng Chu, ông nhìn xem đây không phải Tần Trạm sao?”
Đúng vào lúc này, có người cầm điện thoại chạy tới.
Trên điện thoại đang phát một cuộc phỏng vấn, mà nhân vật chính không phải ai khác, chính là Tần Trạm!
Tần Trạm trên màn hình thoạt nhìn thần thái sáng láng, tinh thần phấn chẩn, trên gương mặt thanh tú treo nụ cười ấm áp.
“Đây là cuộc phỏng vấn độc quyền của diễn đàn võ đạo, chúng tôi may mắn mời được anh Tần Tần Trạm.”
Phóng viên quay người, cười hỏi: “Anh Tần, ước chiến của anh và Tô Vũ chỉ còn lại hai mươi ngày, xin hỏi bây giờ anh có cảm giác gì?”
Tần Trạm cười nhạt nói: “Tôi đã rất nóng lòng muốn đánh bại cái đầu chó của anh ta rồi!”
Phóng viên cười hỏi: “Xem ra anh Tần rất có lòng tin, không biết hiện tại anh đang ở cấp độ gì?”
“Nửa bước võ tông.” Tần Trạm cười nhạt nói.
“Nửa bước võ tông?” Phóng viên có vẻ hơi kinh ngạc: “Theo chúng tôi biết, Tô Vũ chính là cảnh giới võ tông cấp ba, hơn nữa là đệ tử thân truyền của Chu quốc sư, tại sao anh lại tự tin như vậy chứ?”
Tần Trạm cười lạnh nói: “Bởi vì Chu Định là một đống cứt chó, các người nghĩ xem, đệ tử do một đống cứt chó dạy dỗ có thể mạnh được đến đâu chứ?”
Chu Định trước màn hình giận tới mức cả người run rẩy, điện thoại cũng bị ông ta lập tức bóp nát!
“Tần Trạm, tôi phải giết cậu!” Chu Định cắn răng gầm lên, một luồng sát khí kinh khủng lập tức đánh bay đội viên xung quanh ra mấy chục thướ!
c “Đội trưởng Chu, chẳng phải ông nói đây chỉ có một lối ra sao? Tân Trạm rời khỏi thế nào?” Một đội viên tên là Đặng Hào nghi hoặc hỏi.
Chu Định trừng mắt liếc anh ta một cái, bỗng nhiên vỗ một chưởng vào đầu anh ta.
Đầu của đội viên này lập tức giống như dưa hấu nổ tung! Đi đời nhà ma ngay tại chỗ!
Chu Định lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói: “Đặng Hào không nghe theo quản lý, đã chết trong khu rèn luyện, các người đều nhìn thấy.”
“Nhìn thấy, đội trưởng Chu.” Rất nhiều đội viên vội vàng gật đầu nói.
Chu Định hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu bỏ đi.
Tần Trạm nhận phỏng vấn xong liền xoay người trở về nhà trọ.
Trước mặt anh đặt một cái vạc.
Cái vạc này chính là cái mang ra từ khu rèn luyện.
“Đây là cái gì vậy?” Phương Hiểu Điệp dạo quanh cái vạc này một vòng, vẻ mặt tò mò hỏi.
Tần Trạm cau mày nói: “Nếu như anh đoán không nhầm, đây chính là một cái vạc thuốc.”
“Vạc thuốc?” Phương Hiểu Điệp ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trạm, trong mắt viết đầy nghi hoặc.
Tần Trạm không nói gì, anh ghé vào cái vạc này dùng sức hít vào một hơi, chỉ cảm thấy một hơi thở kỳ lạ cực kỳ thuần túy xộc vào mũi.
“Hiểu Điệp, em đến tiệm thuốc mua giúp anh một cây thuốc Đông y.” Tần Trạm nói với Phương Hiểu Điệp.
“Cây thuốc Đông y gì?” Phương Hiểu Điệp hỏi.
“Gì cũng được.” Tần Trạm nói: “Mua đại một cây đi.
“Được.” Phương Hiểu Điệp nhẹ gật đầu, sau đó liên xoay người ra ngoài.
Phương Hiểu Điệp vừa ra ngoài không lâu, Tân Trạm đã cảm giác được có một hơi thở ngang ngược xông tới phía này.
Chỉ chốc lát sau, cửa nhà trọ liền bị một cước đạp vỡi Sau đó, một bóng người già nua chậm rãi bước vào.
“Nhóc con, còn nhớ tôi không?” Chủ nhân của giọng nói kia vừa vào cửa đã cười như không cười nhìn Tân Trạm.
“Cừu Phù Khanh?” Nhìn thấy người này, khóe miệng Tân Trạm không khỏi hiện lên một nụ cười kỳ lạ.
Người này chính là Cừu Phương Khanh âm mưu cướp đoạt phương thuốc Trúc Cơ Đan ở Gia Thành ban đầu!
Khi đó Tân Trạm may mắn trốn thoát, không ngờ rằng hôm nay Cừu Phương Khanh này lại tìm tới cửal “Trí nhớ không tệ.
Cừu Phương Khanh thản nhiên nói: “Giao hết bảo bối trên người cậu ra đây, tôi tha cho cậu khỏi chết.”
Tần Trạm cười như không cười nói: “Tôi nhớ ông là đại tông sư đỉnh phong, đúng không?”
Cừu Phương Khanh cười ha ha nói: “Hôm nay tôi đã bước chân vào cảnh giới võ tông, lần này cậu đừng hòng trốn thoát!”
.