Sau khi nhìn thấy
Tần Trạm và cụ Tô, mấy người phía trước xe vội vàng đi lên đón.
“Xin hỏi là ông Tô phải không ạ?” Người dẫn đầu là một thanh niên có phong thái nhẹ nhàng, anh ta nhìn cụ Tô với vẻ mặt cung kính.
Tần Trạm hơi nhíu mày, hình như anh đã gặp người thanh niên này ở đâu rồi thì phải.
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, người thanh niên vội vàng nói: “Ông Tô, mời ông, ba của cháu đang đợi ông ạ.”
Cụ Tô hơi gật đầu, sau đó nhìn về phía Tần Trạm rồi nói: “Đi thôi.”
Sau khi lên xe, chiếc xe chạy một đường như bay.
Trên đường đi, người thanh niên đó xoay người lại hỏi: “Ông Tô, ba cháu nghe nói ông sắp tới, đã kích động suốt cả một ngày.”
Cụ Tô cười bảo: “Còn ông nội của cháu thì sao? Ông ấy vẫn khỏe chứ?”
Thanh niên thở dài rồi đáp: “Ông nội cháu đã qua đời được hai năm rồi ạ.”
Nghe được câu này, cụ Tô lập tức lặng Một lát sau, ông ấy thở dài một tiếng.
im.
Dọc theo đường đi, Tần Trạm cũng không nói gì hết, anh vẫn cảm thấy hình như đã từng gặp người thanh niên này ở đâu đó rồi.
Sau khi trầm ngâm suy nghĩ, anh vỗ đầu một cái, đã nhớ ra được thân phận của cậu thanh niên này.
Ba năm trước, Tần Trạm đã từng nhìn thấy thanh niên này trên tivi.
Anh ta tên là Gia Cát Hưng.
Hình như năm đó được bầu là một trong mười thanh niên tài tuấn toàn quốc, có trình độ rất cao về phương diện kinh doanh.
Mà cha của anh ta – Gia Cát Vệ, lại là một ông trùm nổi tiếng ở nam bắc, từ nhiều năm trước đã ngồi vững ở vị trí top mười bảng những người giàu có khắp toàn quốc.
Từ khi nào mà cụ Tô lại có quan hệ với nhà họ Gia Cát vậy? Chiếc xe rất nhanh đã đi tới nhà họ Gia Cát.
Tòa nhà của nhà họ Gia Cát khá rộng lớn, nghe nói hơn phân nửa Trường Đô đều nằm trong tầm kiểm soát của nhà họ Gia Cát.
Mà gần đây, nhà họ Gia Cát lại chào đón vô số nhân vật có máu mặt.
Bọn họ đều đang tập trung trong phòng họp và đợi sự xuất hiện của cụ Tô.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Gia Cát Hưng đích thân mở cửa xe cho cụ Tô, nói: “Ông Tô, mời ông ạ.”
Cụ Tô nhìn về phía Tần Trạm, nói: “Đi thôi.”
Trong lòng Tần Trạm có chút hoài nghi, nhưng lúc này, anh dường như đã đoán ra được gì đó.
Sau khi bước vào trong phòng họp, ghế chủ vị ở phía trước nhất vẫn để trống, người ngồi ở bên cạnh chính là ông chủ của nhà họ Gia Cát, Gia Cát Vệ.
“Ông Tô!” Sau khi nhìn thấy cụ Tô, Gia Cát Vệ vội vàng đi lên đón.
Những thành viên khác cũng đều đứng dậy, chào hỏi cụ Tô một cách nhiệt tình.
Cụ Tô phất tay, ý bảo mọi người ngồi xuống.
Ông nhìn Gia Cát Vệ, rồi chậm rãi mở miệng nói: “Nói thật, tôi chưa từng nghĩ sẽ còn có một ngày như vậy, sau này e rằng phải làm phiền các vị rồi.”
“Ông Tô, coi ngài nói gì kìa.
Nếu không phải năm đó có sự hỗ trợ của ông, thì làm sao có nhà họ Gia Cát ngày hôm nay được chứ.” Gia Cát Vệ vội vàng nói: “Chúng tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi.”
“Ông Tô, mời ông ngồi!”
Cụ Tô cũng không khách sáo, ông ấy ngồi lên ghế chủ vị, sau đó nhìn về phía Tần Trạm.
“Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Tần Trạm, là cháu rể của tôi.” Cụ Tô chậm rãi mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, cậu ấy cũng chính là cháu trai ruột của tôi.”
“Vị này chính là Tần Trạm sao? Gần đây tiếng tăm cũng không nhỏ đâu.” Gia Cát Vệ đánh giá Tần Trạm, trong đôi mắt lóe lên vẻ hứng thú mạnh mẽ.
Trong lòng của Tần Trạm bình tĩnh như mặt nước, giờ đây anh đã đoán ra được dụng ý của cụ Tô.
“Ông Tô, không phải ông đã bị nhà họ Tô bắt lại rồi sao? Chúng tôi còn tưởng sẽ không còn cơ hội gặp lại ông nữa.” Sau khi Gia Cát Vệ liếc mắt nhìn Tần Trạm xong, lại nhìn về phía cụ Tô.
Cụ Tô hơi cảm thán: “Tôi cũng tưởng sẽ không có cơ hội này, nhưng không ngờ, ông trời lại cho tôi được sống lại một lần.”
“Từ hôm nay trở đi, Tần Trạm sẽ tiếp nhận vị trí của tôi, lời nói của cậu ấy sẽ đại diện cho suy nghĩ của tôi.” Cụ Tô nói.
Nhưng Tần Trạm lại lắc đầu đáp: “Cháu không quen kinh doanh, vẫn nên để ông làm thì hơn ạ.”
Cụ Tô mỉm cười, gật đầu đáp: “Vậy được.”
Sau khi chào hỏi với Gia Cát Vệ xong, ông ta sắp xếp một chỗ ở cho cụ Tô.
Đây là một căn biệt thự cực kỳ yên tĩnh, nhưng những chất liệu được chọn dùng lại ngang với thép crôm ở nhà họ Tô.
“Ông Tô, ông tạm thời ở lại nơi này đi ạ.” Gia Cát Vệ cười bảo: “Ông có chuyện gì, thì cứ việc gọi điện thoại cho tôi.”
Cụ Tô phất tay tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi Gia Cát Vệ rời đi, ông bày một bàn cờ ra, sau đó nhìn về phía Tần Trạm, cười bảo: “Làm một ván chứ?”
“Được ạ.” Tần Trạm cũng không khách sáo, anh ngồi xuống đánh cờ với cụ Tô.
Ván cờ này chơi ước chừng hơn một giờ, hai người hạ cờ đều vô cùng thận trọng.
Nhưng điều khác biệt là thế cờ của cụ Tô nhẹ nhàng và thu mình lại nhiêu hơn, mỗi một nước cờ đều chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.
Còn Tần Trạm thì lại ép sát từng bước, mỗi một nước đi đều tràn ngập sát khí, không hề quan tâm đến căn cứ cũ.
Cuối cùng, sau hơn một tiếng, Tần Trạm đã thua cụ Tô.
“Ông đã chuẩn bị sẵn đường lui từ rất nhiều năm về trước rồi phải không?” Tần Trạm hạ quân cờ xuống, hỏi.
Cụ Tô cảm thán: “Không sai, nhưng rốt cuộc nước cờ này có thể dùng được hay không, đều phụ thuộc vào cháu hết.”
Tần Trạm không đáp lời, mà đợi ông nói tiếp.
“Thật không dám giấu diếm gì, cháu không phải là cháu rể đầu tiên mà ông lựa chọn.” Cụ Tô trâm giọng nói: “Trong số bọn họ không thiếu những cậu ấm nhà giàu ở thủ đô, nhưng tiếc thay, bọn họ đều không đáng được trọng dụng, cũng không xứng với Tô Uyên của ông.”
Tần Trạm trầm giọng đáp: “Ông Tô, có lẽ cháu cũng không phải là ứng cử viên tốt nhất đâu ạ, bằng không cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tô Uyên chết trước mặt cháu.”
Cụ Tô thở dài, bảo: “Cháu không cần tự trách, Tần Trạm, cháu đã làm rất tốt rồi.”
“Ông đã từng nghĩ tới hai phương án.”
Ông tiếp tục nói: “Nếu cháu có biểu hiện bình thường, vậy ông sẽ để cháu thừa kế gia nghiệp, trải qua một đời bình yên ở Đạm Thành.
Cả đời này, ông sẽ không bước chân vào nhà họ Gia Cát nữa.”
“Nhưng nếu cháu có đủ tiềm lực, vậy ông sẽ nỗ lực một lần, có lẽ sẽ có cơ hội trở vê thủ đô.”
Tần Trạm trâm giọng nói: “Nhưng cháu không hiểu, nếu cháu có biểu hiện bình thường, vậy tại sao ông còn muốn cháu kế thừa gia nghiệp? Mà không phải là tiếp tục chọn một cháu rể tiếp theo?”
Nghe được câu này, cụ Tô nở nụ cười vui vẻ.
Ông chậm rãi đáp: “Cháu nói không sai, nhưng ông không có quá nhiều thời gian và sức lực cho lắm”
Nói đến đây, cụ Tô dừng một chút rồi tiếp tục bảo: “Điều quan trọng hơn cả là Tô Uyên thích cháu, cháu cũng không vì tư lợi của bản thân mà khiến Tô Uyên khổ cả đời.”
Nghe được câu này, Tần Trạm giống như bị cả ngàn mũi tên xuyên vào tim, vô cùng đau đớn.
Ngay cả hít thở cũng trở nên thật khó khăn.
“Cháu đã hiểu rồi ạ.” Tần Trạm đáp: “Ông Tô, thật không dám giấu gì ông, cháu và ông có suy nghĩ giống nhau, chỉ không ngờ ông đã bắt đầu sắp xếp từ lâu rồi.”
Cụ Tô phất tay bảo: “Cháu không thích hợp để phát triển kinh doanh, cháu của bây giờ có lệ khí quá nặng.”
“Không sai.” Anh đương nhiên hiểu đạo lý này: “Việc cháu phải làm chính là che chở cho gia tộc, còn những chuyện khác đều phụ thuộc vào ông.”
.