Phệ Linh Thuật của Tần Trạm, đúng là có vài phần tương tự người áo đen kia.
Hơn nữa trạng thái sau khi chết cũng rất giống.
“Vậy mà Tần Trạm dùng loại tà thuật này tu hành?” Trong mắt thư ký Trịnh lóe lên chút tàn nhẫn: “Chẳng trách trong mấy năm ngắn ngủi có thể tới cảnh giới như bây giờ.”
“Ha ha, đúng vậy.” Thương Trụ gật đầu nói: “Huống chi người này chọc giận nhiều người, nhà họ Tô đã sớm muốn trừ khử cậu ta.
Chúng ta tóm lấy Tần Trạm này, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.”
Đề nghị này, nhanh chóng có được sự đồng ý của đám đông.
“Tôi không đồng ý!” Lúc này, một quản lý tên Duệ Mạnh Đường đưa ra ý kiến khác.
Ông ta đứng dậy nói: “Nếu chúng ta đại diện cho võ đạo cả nước, thì phải chịu trách nhiệm với đa số võ giả, xử lý bất cứ chuyện gì, ít nhất phải ôm thái độ công bằng công chính.
Nếu Tần Trạm không phải là hung thủ, thì không thể đẩy cậu ta ra nhận tội thay được.”
Vẻ mặt Thương Trụ lạnh lùng, ông ta hừ lạnh nói: “Duệ Mạnh Đường, ông điên rồi sao? Mặc kệ Tần Trạm này có phải là hung thủ hay không, cậu ta tu luyện tà thuật, hiệp hội võ đạo thủ đô chúng ta cũng phải xử quyết cậu ta! Huống chi bây giờ các giới đều gây áp lực với chúng ta, ông chịu nổi áp lực không?”
“Không sai” Những người khác cũng gật đầu, ngay cả thư ký Trịnh đều bày tỏ đồng ý.
Đối với những người này mà nói, bọn họ không quan tâm tà thuật gì đó.
Có thể giải quyết áp lực từ phía trên, mới là chuyện quan trọng nhất.
“Nhưng rõ ràng chuyện này không phải do Tần Trạm làm.” Duệ Mạnh Đường cau mày nói: “Cho dù thế nào, tôi cũng không thể tiếp nhận.”
“Duệ Mạnh Đường, ông!” Có quản lý vừa định mở miệng, lúc này bỗng nhiên Thương Trụ xua tay, cười nói: “Duệ Mạnh Đường là người công chính, toàn thân tràn ngập chính trực! Nếu ông ta phản đối, chúng ta lại bàn bạc lại đi!”
Sau khi nói xong, Thương Trụ nhìn về phía thư ký Trịnh nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Thư ký Trịnh gật đầu, nói: “Ừm, quản lý Thương nói có đạo lý.”
“Được, vậy cuộc họp tạm kết thúc tại đây.” Thương Trụ đứng dậy nói: “Mọi người có thể rời đi rồi.”
Mọi người đứng dậy đi về phía cửa.
Ngay lúc Duệ Mạnh Đường xoay người, trong mắt Thương Trụ xuất hiện tàn nhẫn.
Trên tay ông ta lặng yên ngưng tụ ra một con dao găm, thân thể đột nhiên biến mất, chỉ trong nháy mắt đã đi tới phía sau Duệ Mạnh Đường!
“Phập!”
Dao găm do nội kình ngưng tụ mà thành, từ eo Duệ Mạnh Đường trực tiếp xuyên thủng bụng! Đan điền lập tức vỡ tan!
“Ông… Ông…” Duệ Mạnh Đường xoay người lại, trên gương mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Thương Trụ lạnh lùng nói: “Duệ Mạnh Đường, ông là người chính trực.
Chỉ tiếc người chính trực luôn không sống lâu!”
Sau khi nói xong, Thương Trụ giơ tay lên, vỗ vào đầu Duệ Mạnh Đường, cho ông ta một kích cuối cùng.
Mọi người nhao nhao xoay người lại, bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi.
Thương Trụ lạnh giọng nói: “Kế hoạch này nhất định phải tiến hành trong bí mật, không thể có bất cứ sai sót gì.
Duệ Mạnh Đường là phần tử không ổn định, vẫn nên mau chóng diệt trừ thì tốt hơn, mong mọi người hiểu cho.”
Mọi người im lặng không hé răng, tuy Duệ Mạnh Đường không đồng ý với ý kiến đề xuất, nhưng phương thức xử lý chuyện này của quản lý Thương, không khỏi quá độc ác rồi.
Thư ký Trịnh ở bên cạnh giống như cảm nhận được cảm xúc của mọi người, vì thế anh ta giả bộ giận dữ nói: “Thương Trụ! Quỳ xuống cho tôi!”
Hai chân Thương Trụ lập tức như nhũn ra, “rầm” một tiếng quỳ trên đất.
“Vậy mà ông dám ra tay với người nhà, ông còn là người nữa sao?” Thư ký Trịnh lạnh giọng quát lớn.
Thương Trụ vội vàng nói: “Tôi… Tôi cũng là không có biện pháp.”
Thư ký Trịnh hừ nhẹ nói: “Cho dù thế nào, ông đều phạm vào quy định của hiệp hội võ đạo.
Từ giờ trở đi, sẽ lấy lại chức vị hội trưởng ban quản lý của ông, ông có ý kiến không?”
“Không có, không có.” Thương Trụ liên tục gật đầu.
Thư ký Trịnh xua tay nói: “Được rồi, mọi người yên tâm đi, hành động của Thương Trụ tôi nhất định sẽ bẩm báo cho hội trưởng.”
Sau khi đuổi mọi người đi, thư ký Trịnh vỗ bả vai Thương Trụ.
Thương Trụ cũng đứng dậy, ông ta híp mắt nói: “Đám người này đúng là lòng dạ đàn bà!”
“Nếu không diễn như vậy, chỉ sợ khó dẫn dắt mọi người.” Thư ký Trịnh than nhẹ một tiếng nói.
Thương Trụ gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
“Cứ dựa theo kế hoạch của ông mà làm đi.” Thư ký Trịnh nói.
Thương Trụ hừ nhẹ một tiếng: “Mong thư ký Trịnh yên tâm, tôi đã nghĩ xong đối sách rồi, gậy ông đập lưng ông!”
Lúc này Tần Trạm còn đang ở nước Mỹ xa xôi.
Trong tay anh, đúng là đồ lấy được trên người Linh Quy.
Toàn thân Linh Quy này đều là bảo bối, nhưng đối với Tần Trạm mà nói, quan trọng nhất vẫn là mai rùa.
Tần Trạm ngoài miệng thì nói dùng để luyện chế khôi giáp, thực ra trong lòng anh có ý nghĩ lớn mật.
Đó chính là dung hợp chiếc mai rùa này với thân thể mình, đạt tới trạng thái cứng rắn tận cùng.
Nếu là những người khác, tất nhiên sẽ không làm được, nhưng vì thể chất của Tần Trạm có thể luyện trong vạc luyện chế, muốn dung hợp chưa chắc không làm được.
Tần Trạm hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Xác Linh Quy này, ngay cả vũ khí hiện đại đều đỡ được.
Nếu thêm vào trên người mình, chỉ sợ đại võ tông cũng không phá được thân thể mình”
Đương nhiên, chuyện này không có nghĩa là Tần Trạm vô địch.
Dù sao mai rùa cũng là vật thêm vào, không phải là luyện thể chân chính, càng không phải tu hành chân chính mà thành.
Tuy da anh có thể đạt tới trạng thái không thể phá vỡ, nhưng lục phủ ngũ tạng không chịu được trùng kích lớn như thế.
Tần Trạm lấy vạc luyện khí trong thân khí không gian ra, cố định thứ này ở giữa phòng.
Cách lần trước luyện hóa thân thể, hiện giờ đã sớm hơn một tháng, năng lượng linh khí đã có một tầng dày.
Tần Trạm lấy mai rùa, nhỏ giọng nói: “Chỉ mong có thể thành công.”
Lúc này vô cùng khó khăn, Tần Trạm đau tới mức sắp ngất đi, còn phải duy trì tỉnh táo trong đau đớn này, dùng thủ đoạn tinh chuẩn luyện khí, độ khó này không thể tưởng tượng được.
Nhưng chỉ cần có thể tăng thực lực, nguy hiểm tới mấy Tần Trạm cũng nguyện ý mạo hiểm.
Ngay lúc Tần Trạm chuẩn bị tiến vào cái vạc, bỗng nhiên Lâm Tuyết Trinh đi từ ngoài vào.
Lúc này Tần Trạm vẫn chưa mặc áo, sau khi Lâm Tuyết Trinh đi vào liền ngây dại.
“Sao anh ấy như thay đổi thành một người khác vậy?” Lâm Tuyết Trinh lập tức thất thân, ngơ ngác nhìn Tần Trạm.
Tần Trạm vươn tay ra, một chiếc khăn lông quấn lên người mình.
“Chuyện gì?” Vẻ mặt Tần Trạm không đổi hỏi.
Lúc này Lâm Tuyết Trinh mới kịp phản ứng, gương mặt cô ta đỏ lên, xấu hổ nói: “Không… Không có việc gì, chỉ là tôi ở trong phòng một mình hơi sợ hãi, luôn cảm thấy có gió lạnh, rất đáng sợ.”
Tần Trạm cười mà như không cười nói: “Sau đó?”
“Tôi có thể ở phòng anh một đêm không?” Lâm Tuyết Trinh nhỏ giọng nói.
Sau đó cô ta sốt ruột giải thích: “Tôi không có y gì khác, tôi thật sự sợ hãi!
Không phải gạt anhl”
Tần Trạm đánh giá Lâm Tuyết Trinh, nói: “Tôi nhớ rõ trước đây cô đều ở một mình một phòng đúng không? Sao khi đó không thấy cô nói sợ?”
.