Ý kiến của ông cụ Tô nhất thời khiến người khác không nắm bắt được.
Nhưng rất nhanh đã có người hiểu ra rồi.
Ông cụ Tô làm vậy là muốn tuyên bố với người ngoài: Tất cả những người khiêu chiến với bọn họ, cuối cùng đều sẽ hục tùng dưới chân bọn họ thôi.
Chỉ đáng tiếc, ông cụ Tô đã đưa ra phương án sai lầm rồi.
Tần Trạm coi tiền bạc như cỏ rác, đừng nói một nhà họ Tô nhỏ bé, cho dù có cho anh tất cả của cải trên đời này thì cũng chưa chắc anh đã coi trọng.
“Đây là cơ hội sống duy nhất của cậu đó.” Ông cụ Tô thản nhiên nói.
Tần Trạm vẫn luôn không mở miệng, cuối cùng đã ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ Tô.
Anh nhếch miệng, khó khăn nói: “Sao có thể khom lưng uốn gối tôn thờ quyền quý khiến cho tôi không thể vui vẻ được chứ? Tần Trạm tôi trời sinh không kiêng kị người địa vị cao, sao có thể vì sống tạm bợ với nhân thế mà để mất đi sự chính trực chứ?”
Ông cụ Tô cũng sửng sốt, sau đó liền quát lên: “Tần Trạm, cậu thà chết cũng không dốc sức phục vụ cho nhà họ Tô tôi phải không?”
“Dốc sức phục vụ cho nhà họ Tô của ông? Nhà họ Tô ông cũng xứng sao?” Tần Trạm nhếch miệng, để lộ hàm răng đã hơi đỏ lên.
Yến Võ đứng bên cạnh nghe mà trong lòng kinh ngạc.
Cùng là người, tại sao lại đi lên những con đường khác nhau?
Giả sử ban đầu gã cũng giữ vững thái độ này, có lẽ sẽ không giết lầm nhiều người như vậy rồi.
“Ba, Tần Trạm này đã cho thể diện rồi mà lại không cần, ba không cần nói nhiều với cậu ta nữa.” Tô Tề Hải vội vã nói.
Ông cụ Tô không để ý, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Trạm, lạnh giọng cười nói: “Được, được, không biết tự lượng sức mình, tự đi nộp mạng! Nếu đã như vậy thì cậu cứ chết ở đây đi!” Dứt lời, ông cụ Tô phất tay áo rời đi.
Quản gia nhìn Tần Trạm một lần thật sâu sắc, trong ánh mắt có sự kỳ lạ không nói nên lời.
Sau khi ông cụ Tô đi, Tô Tề Hải tươi cười dào dạt nhìn Tần Trạm.
Ông ta lấy roi từ tay Thương Trụ, híp mắt nói: “Cậu còn nhớ tôi từng nói gì không?”
“Tôi nhớ tôi là ba ông.” Tần Trạm nhếch miệng cười nói.
Tô Tề Hải không hề tức giận, ngược lại còn thản nhiên nói: “Sống trên thế giới này, chỉ có thuận theo quy tắc thì mới có thể tiếp tục sống yên ổn thôi.
Cậu đã giành được rất nhiều cơ hội một bước lên mây cho bản thân mình, chỉ là cậu không biết quý trọng.
Tôi không hiểu, nhà họ Tô mà cậu cũng không coi ra gì, vậy rốt cuộc thứ trong lòng cậu muốn là gì?” Tô Tề Hải nắm chặt roi, hỏi.
Tần Trạm lạnh lùng nhìn quét qua ông ta một lượt, nói: “Loại người như ông mãi mãi sẽ không hiểu được đâu.
Tôi cũng không cần thiết phải giải thích với ông.”
“Ừ, đúng thế.” Tô Tề Hải gật gật đầu: “Không thể không nói, cậu là một con kiến khiến tôi phải thay đổi cách nhìn đấy.”
Nói xong, Tô Tề Hải cầm roi lên, quất lên người Tần Trạm.
Nỗi đau đớn như đâm kim châm muối xát ấy khiến Tần Trạm cắn chặt khớp hàm, không rên một tiếng.
Một lúc sau, Tô Tề Hải ném roi sang một bên.
Ông ta vỗ vỗ mặt Tần Trạm, nói: “Tôi rất muốn thấy dáng vẻ cậu cầu xin tha thứ.
Cậu cầu xin tôi đi, hôm nay tôi sẽ tha cho cậu.”
Tần Trạm ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Tề Hải một cái.
Đúng vào lúc này, Tần Trạm đột nhiên mở miệng, mạnh mẽ cắn vào ngón tay Tô Tề Hải!
Thân thể của Tần Trạm vững chắc như thế, cho dù là răng thì cũng có sức mạnh khủng bố!
Bị cắn một phát như vậy, ngón tay Tô Tề Hải trực tiếp đứt lìa!
Một tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp nhà tù.
Đám người Thương Trụ vội vã chạy vào, sốt ruột hỏi: “Cậu tám, ngài không sao chứ?”
Tô Tề Hải nghiến răng nói: “Tần Trạm, mày đúng là đồ cứng đầu cứng cổ.
Tao thật muốn xem xem lúc mày chết sẽ khó coi đến thế nào!”
Thương Trụ cầm roi lên, ném cho Ba Hùng bên cạnh, hung tợn nói: “Quất cậu ta cho tôi! Quất chết thì thôi!”
“Vâng!” Ba Hùng nhận lấy roi, bắt đầu công việc của mình.
Trong lớp áo đen, đôi mắt của Tô Vũ nhìn chằm chằm Tần Trạm.
Trong mắt anh ta viết đầy sự không cam tâm.
“Không thể tận tay giết chết cậu đúng là đáng tiếc thật.” Yết hầu Tô Vũ chuyển động lên xuống, giọng nói khàn khàn đó có hơi ghê tai.
Tần Trạm nhếch miệng cười nói: “Anh nên cảm thấy may mắn vì đã giữ được cái mạng chó của anh đi.”
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, quay đầu ra khỏi nhà tù.
Lúc này, trong văn phòng của hiệp hội võ đạo thủ đô, mấy người đang sắp xếp tài liệu của Tần Trạm.
“Vẫn chưa làm xong à?” Thương Trụ thúc giục nói: “Chỉ cần thu tập được đầy đủ chứng cứ là lập tức giết chết cậu ta.”
“Muộn nhất là sáng mai.” Nhân viên sắp xếp kia nói.
Thương Trụ khẽ gật đầu.
Cùng ngày hôm đó, bọn họ đã mở một cuộc họp để quyết định ngày tiến hành xét xử Tần Trạm.
Ngày đó đã định là vào ngày mai.
Hôm nay, hiệp hội võ đạo thủ đô đã công bố tin tức này lên diễn đàn võ thuật, thêm vào đó còn tuyên bố rằng sẽ phát sóng trực tiếp trên diễn đàn võ thuật.
Thoáng chốc cả diễn đàn đã bùng nổ.
“Nhanh như vậy đã phải thực thi rồi á?”
“Chậc chậc, hình như đã lâu lắm hiệp hội võ đạo thủ đô không giết võ giả rồi nhỉ, phần lớn đều chọn giam giữ thôi.”
“Tần Trạm là một kẻ tội ác tày trời, bị giết cũng là đáng đời.”
đại trưởng lão.
Bà nhíu mày nói: “Đi chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đến ban an ninh thủ đô.”
“À, được, được!” Đại trưởng lão vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Ông ta còn chưa đi tới cửa thì phủ chủ đã lại trầm giọng ngâm nga: “Hình như xe chậm quá.
Thế này đi, chuẩn bị máy bay cho tôi.”
Đại trưởng lão: “Vâng, tôi đi làm ngay đây.”
Ban an ninh thủ đô.
Phòng làm việc của cán bộ cấp cao nhất.
Một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa.
Thân hình ông ta to cao, dáng như rồng như hổ, tư thế bễ nghễ liếc nhìn thiên hạ hiện rõ trên người ông ta.
“Trưởng quan Diệp, phủ chủ của phủ Dược Thần – Khương Mạch Liên xin được gặp.” Một vệ sĩ đi vào cúi chào, nói.
Diệp Thiên Vọng chậm rãi thở dài một hơi, nói: “E rằng là đến vì chuyện của Tần Trạm rồi.”
“Vậy có gặp không ạ?” Vệ sĩ hỏi thăm dò.
Diệp Thiên Vọng cười khổ nói: “Gặp, bà ấy là phủ chủ phủ Dược Thân đó, sao có thể không gặp chứ? Kêu bà ấy đến phòng tiếp khách chờ tôi đi.”
“Vâng!” Vệ sĩ cúi mình chào rồi quay đầu đi ra ngoài.
Khương Mạch Liên ngôi trong phòng tiếp khách, uống loại trà hàng đầu Việt Nam.
Trên sắc mặt bà không nhìn ra được chút hoảng loạn nào, mỗi một cử động đều vô cùng tao nhã.
Hơn mười phút sau, Diệp Thiên Vọng hiên ngang oai phong đi tới.
Sau khi thấy Diệp Thiên Vọng, Khương Mạch Liên liền bỏ chén trà trong tay xuống, đứng dậy cúi người nói: “Xin kính chào chiến thân Diệp.”
Diệp Thiên Vọng cười khổ nói: “Mạch Liên, nơi này chỉ có hai người chúng ta thôi, không cần khách khí vậy đâu.”
.