Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Tần Trạm nhíu mày, anh nhìn về phía phủ chủ nói: “Phủ chủ, bà không cần làm như vậy, vô ích thôi.”

Phủ chủ dùng nội kình của mình làm thuốc dẫn cho đan dược, mong muốn cơ thể của Tần Trạm sẽ nhanh chóng phục hồi, nhưng mà vẫn không có ích gì.

“Cậu không cần lo lắng, tôi đã phái người đi tìm thuốc cho cậu.” Khương Mạch Liên nói.

Lúc Tần Trạm vừa định mở miệng, lúc này một trưởng lão bỗng nhiên vội vàng chạy vào.

“Phủ chủ đại nhân, không hay rồi, Mã Thiên Tứ của nhà họ Đằng tới rồi, còn dẫn theo năm vị võ tông” Đại trưởng lão sốt ruột nói.

Khương Mạch Liên nhíu mày, trong đôi mắt xinh đẹp hẹp dài của bà có vẻ bất mãn, giống như là đang trách móc tại sao đại trưởng lão lại nói chuyện này ngay trước mặt Tần Trạm.

“Tôi biết rồi.” Khương Mạch Liên phất tay nói: “Bảo bọn họ ở đại sảnh đợi tôi.”

“Vâng!” Đại trưởng lão chắp tay lui ra ngoài.

Tần Trạm trầm giọng nói: “Này là muốn đến tìm tôi sao?”

“Cũng chưa chắc, nói không chừng là đến lấy thuốc, tôi đã đồng ý cho bọn họ một số đan dược.” Khương Mạch Liên thản nhiên nói: “Cậu dưỡng thương cho tốt, tôi đi xem thử.”

Trong đại sảnh, Mã Tứ và năm võ tông của gia tộc đang ngồi trên ghế uống trà.

Cả bầu không khí trong phòng lạnh lẽo và trầm mặc, không ai dám nói chuyện.

Lúc này Khương Mạch Liên đi từ ngoài cửa vào.

“Phủ chủ Khương.” Sau khi Mã Thiên Tứ nhìn thấy Khương Mạch Liên thì tươi cười đứng lên.

Gã chắp tay nói: “Xin chào phủ chủ Khương.”

“Có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Khương Mạch Liên có vẻ không nhịn được nói.

Mã Thiên Tứ cười ha hả nói: “Không có chuyện gì thì không thể đến thăm bà sao? Chúng tôi vô cùng kính nể phủ dược thần này.”

“Thăm?” Khương Mạch Liên nhíu mày lại: “Kéo cả gia tộc tới, mà ông bảo là đến thăm hỏi?”

Mã Thiên Tứ cười ha ha nói: “Phủ chủ Khương là người biết điều, nếu đã vậy tôi cũng không nói nhiều lời nữa, nghe nói Tần Trạm ở trong phủ Dược Thần?”

“Ừm.” Khương Mạch Liên trả lời lại một câu.

Mã Thiên Tứ cười nói: “Phủ chủ Khương, cũng mong bà giao Tần Trạm cho tôi, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình của bà.”

Khương Mạch Liên liếc mắt nhìn gã, nhíu mày nói: “Nếu tôi nói không thì sao?”

“Không giao sao?” Mã Thiên Tứ phá lên cười: “Đây là lệnh của nhà họ Đẳng, tôi phải về báo lại kết quả đó! Nếu như bà khiến tôi không báo cáo tốt thì tất nhiên là tôi cũng sẽ không khách sáo với bà đâu.”

Nói xong mấy vị Võ Tông bên cạnh Mã Thiên Tứ đứng dậy, một luồng sức mạnh to lớn tràn ngập trong căn phòng.

Vẻ mặt của Khương Mạch Liên không hề có sự thay đổi, bà đặt tay lên bàn trà, thản nhiên nói: “Lũ tôm tép cũng dám hỗn xược với phủ Dược Thần?”

Mã Thiên Tứ cười ha ha nói: “Phủ chủ Khương, theo như tôi biết thì toàn bộ phủ dược thần cũng chỉ có mỗi một vị võ tông là bà thôi! Chúng tôi thì có sáu người lận, tuy phủ dược thần mạnh mẽ nhưng mà có thể lấy một địch sáu sao?”

Khương Mạch Liên không khỏi nở nụ cười nhạt nói: “Xem ra ông không hiểu ý của Đằng Hóa Vân rồi.
Ông ta muốn các vị đến để chịu chết.”

Lần trước nhà họ Tô phái tới chín vị võ tông đều bị phủ chủ nhẹ nhàng giải quyết, nói gì mà sáu người?

“Phủ chủ đại nhân”

Đúng lúc này giọng của Tần Trạm bỗng truyền từ cửa vào.

Phủ chủ nhướng mày: “Ai cho cậu xuống giường?”

Tần Trạm cười cười nói: “Phủ chủ đại nhân, tuy là nội kình của tôi bị thương tổn nhưng mà vẫn chưa phải là một kẻ tàn phế, những thứ dơ bẩn này không cần bà phải ra tay.”

Mã Thiên Tứ híp mắt nhìn Tần Trạm, những người đứng bên cạnh gã thì nhanh chóng bao vây Tần Trạm lại.

“Mày chính là Tần Trạm?” Trong mắt của Mã Thiên Tứ có vài phần kích động.

Bây giờ Tần Trạm tiếng tăm lừng lẫy, nếu như ai giết được Tần Trạm thì người đó có thể rạng danh rồi.

Cơ hội tốt như vậy, sao Mã Thiên Tứ có thể không kích động chứ.

Mặt Tần Trạm không đổi sắc, vững như thái sơn.

Anh nhìn Mã Thiên Tứ rồi đứng thẳng người nói: “Sao Đẳng Ngạo lại không đến?”

“Hừ, cậu chủ Đằng đang bế quan, huống chi là một phế nhân như mày, cần gì đến cậu chủ Đằng phải ra tay chứ?” Mã Thiên Tử cười nhạt.

Nói xong, gã phất tay nói: “Tất cả mọi người lui ra, để một mình tôi là được.”

Vừa dứt lời, Mã Thiên Tứ lập tức tung nắm đấm lao về phía Tần Trạm.

Tần Trạm không hoảng hốt không nóng giận, anh giơ đấm tay lên nhận đòn một cách chính diện.

“Keng.” Một tiếng vang thật lớn, cả người Mã Thiên Tử trực tiếp bay ra ngoài.

Gã chỉ cảm thấy một quyền này cứ như là đánh vào sắt thép, thân thể cứng rắn khiến trong đầu gã bỗng nghi ngờ thế giới này!

“Sao có thể chứ?” Mã Thiên Tứ há to miệng, trong ánh mắt hiện rõ sự không thể tin nổi.

Tần Trạm lạnh lùng nhìn Mã Thiên Tứ nói: “Thứ vô dụng như ông, cho dù nội kình của tôi không còn thì cũng đủ để giết ông rồi.”

“Muốn chết!” Mã Thiên Tứ nhất thời giận dữ, ông ta vụt đứng dậy, hai nắm đấm ẩn chứa nội kình cực mạnh mạnh mẽ đấm về phía Tần Trạm.

Tần Trạm không hề nhúc nhích, lúc quả đấm của gã ta gần lao đến chỗ Tần Trạm thì Tần Trạm bỗng giơ tay lên bắt lại nắm đấm của Tần Trạm.

Một sức mạnh to lớn bao trùm lên quả đấm của Tần Trạm.

“Rắc!”

Một âm thanh giòn dã vang lên, Mã Thiên Tứ trực tiếp bị Tân Trạm đánh gãy xương.

“ÁI”

Mã Thiên Tứ đau đớn ôm lấy quả đấm của mình, trên trán toát mồ hôi lớn như hạt đậu.

Lúc này Tần Trạm đạp một cước lên bụng gã, dưới sức mạnh của một cước này, đan điền của Mã Thiên Tứ lập tức vỡ nát.

Thân thể gã bay ngang qua đụng lên cái bàn trong phòng khách, một ngụm máu tươi phun ra khỏi khóe miệng.

Tần Trạm giậm chân tại chỗ, một cước giẫm nát người gã.

“Cho dù có mất hết nội kình thì vẫn dư sức xử lý thứ vô dụng như mày.” Tần Trạm lạnh lùng nói.

Một cước này của Tần Trạm đạp xuống, Mã Thiên Tứ lập tức đi đời nhà ma.

Hôm nay dù Tần Trạm chỉ dựa vào thể lực thì cũng đủ để chống lại đa số võ tông!

Năm người còn lại ai nấy đều có vẻ mặt rất khó coi, bọn họ vốn không thể ngờ là mất hết nội kình thì sức chiến đấu của Tần Trạm vẫn mạnh mẽ như vậy!

“Phủ chủ Khương, đã quấy rầy rồi.”

Những người còn lại cúi người, quay đầu muốn chạy.

Nhưng mà chân ngọc của phủ chủ giãm một cái, trực tiếp chắn đường đi của bọn họ.

Một ngọn lửa màu xanh lam nhạt bao quanh bọ họ, chưa đến một giây thì năm người này đã hóa thành năm cái xác khô.

“Xử lý một chút đi.” Sau khi giết mấy người này xong, phủ chủ thản nhiên nói.

Đại trưởng lão bỗng vội vàng gật đầu, kéo những thi thể trong phòng ra ngoài.

“Ngay cả cơ thể cũng đã đạt đến mức này, trách không được bọn họ lại xem cậu là cái gai trong mắt.”

Phủ chủ có vẻ khen ngợi nói.

Tần Trạm lại khẽ thở dài một tiếng, kim đan trong cơ thể anh gần như đã cạn sạch, muốn khôi phục lại thực lực đỉnh phong thì quá khó khăn.

Mã Thiên Tứ chết, tin này rất nhanh đã truyền vê nhà họ Đằng.

Sau khi Đằng Hóa Vân nghe thấy tin này thì cũng không sợ hãi là mấy, bởi vì ông ta đã sớm đoán được kết quả này.

Sau đó Đằng Hóa Vân cầm điện thoại lên gọi cho ông cụ Tô một cuộc điện thoại: “Ông cụ Tô, tôi đã phái nhiều vị Võ Tông đi, nhưng đã lập tức bị Khương Mạch Liên chém chết.
Không phải là tôi không giúp ông mà thật sự không thể giúp ông được.”

xem cậu là cái gai trong mắt.”

Phủ chủ có vẻ khen ngợi nói.

Tần Trạm lại khẽ thở dài một tiếng, kim đan trong cơ thể anh gần như đã cạn sạch, muốn khôi phục lại thực lực đỉnh phong thì quá khó khăn.

Mã Thiên Tứ chết, tin này rất nhanh đã truyền về nhà họ Đằng: Sau khi Đằng Hóa Vân nghe thấy tin này thì cũng không sợ hãi là mấy, bởi vì ông ta đã sớm đoán được kết quả này.

Sau đó Đằng Hóa Vân cầm điện thoại lên gọi cho ông cụ Tô một cuộc điện thoại: “Ông cụ Tô, tôi đã phái nhiều vị Võ Tông đi, nhưng đã lập tức bị Khương Mạch Liên chém chết.
Không phải là tôi không giúp ông mà thật sự không thể giúp ông được.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui