Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Bắc Xuyên, tôi chuẩn bị truyền cho cậu một bộ công pháp.” Lúc gần đến núi Côn Lôn, Tần Trạm bỗng nói.

Hứa Bắc Xuyên ngẩn người hỏi: “Sư phụ, tại sao lại muốn truyền công pháp cho con?”

Tần Trạm cười nói: “Cậu gọi tôi là sư phụ lâu như vậy mà vẫn chưa dạy cậu cái gì cả.”

Hứa Bắc Xuyên vò đầu nói: “Sư phụ, nếu như không có ngài thì có lẽ tôi đã không thể vào phủ dược thần, cũng không có cơ hội bước vào được võ tông.”

Tần Trạm cười cười không nói gì.

Anh định dạy Súc Địa Thành Thốn cho Hứa Bắc Xuyên, nguyên nhân chỉ có một đó là tiện cho anh ta chạy trốn.

Nếu không với cái miệng này của anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ trêu ra họa sát thân.

Dưới chân núi Côn Lôn, Kiều Thành vừa mới quỳ lạy xong.

Anh ta thành khẩn nhìn pho tượng, trong lòng chờ đợi.

Lúc này trong đám người bỗng xôn xao.

“Nhìn kìa, là Tần Trạm.”

“Mẹ kiếp, tên khốn này dám rời khỏi phủ dược thần?”

“Anh ta xứng tới để bái tế thần của võ đạo sao? Nhất định là đến để làm bẩn tên của võ thần.”

Mọi người nhìn anh oán hận, hận như không thể ăn tươi nuốt sống Tân Trạm.

Mắt Kiều Thành khẽ híp lại một cái, anh ta vuốt cằm nói: “Biết rõ hôm nay là ngày bái tế mà anh ta còn dám tới, không lẽ đã khôi phục lại thực lực?”

Kiều Thành nhìn Tần Trạm đầy địch ý, nhưng mà băn khoăn hồi lâu, cuối cùng anh ta vẫn quyết định không làm gì cả, bí mật quan sát.

Rất nhanh Tần Trạm và Hứa Bắc Xuyên cũng đã đi đến trước tế đàn.

Hơn mười người trước mặt trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Trạm nhưng mà lại không dám nói câu nào.

Mắt Tần Trạm nhìn thẳng pho tượng, cứ như là không nhìn thấy ánh mắt đầy lửa giận của những võ giả vậy.

“Thật là hùng vĩ.” Tần Trạm ngẩng đầu lẩm bẩm: “Nếu như thần của võ đạo thật sự tồn tại, vậy ông ấy nhất định là người đội trời đạp đất, là người giúp nhân dân nắm giữ công lý.”

“Đúng vậy.” Hứa Bắc Xuyên như có vẻ suy nghĩ: “Đáng tiếc bây giờ lại chỉ có thể để người người quỳ lạy, thật là, đúng là tạo hóa trêu người.”

Hứa Bắc Xuyên có ý riêng, miệng của anh ta cũng chưa bao giờ sợ gì, nhất là sau khi bước chân vào võ đạo.

“Tần Trạm!”

Đúng lúc này cuối cùng cũng đã có người đứng dậy.

Gã chỉ vào Tần Trạm tức giận mắng lớn: “Mày tội ác ngập trời, lại vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bọn tao chắc chắn không thể cho phép loại người chẳng khác gì ác ma như mày tồn tại trên đời này.”

Đã có một người mở miệng, những người khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, nếu như mày vẫn còn chút tính người thì hãy quỳ xuống chuộc tội cho bọn tao.”

“Quỳ xuống chuộc tội, quỳ xuống chuộc tội!”

Vô số mọi người siết tay la lớn, nhưng lại không có ai có can đảm bước lên phía trước.

Trong lòng bọn họ, Tần Trạm đã giết quá nhiều người, cho dù là bây giờ có tin tức nói là anh đã mất hết thực lực, nhưng mà bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay.

Đây cũng là một sự uy hiếp.

Đối mặt với sự chửi rủa của mọi người, Tần Trạm giống như là không hề nghe thấy vậy.

Anh dẫn theo Hứa Bắc Xuyên bước từng bước một tới gần bức tượng.

Mọi người đang đứng chắn trước mặt Tần Trạm, nhưng mà lúc Tần Trạm tới gần thì bọn họ lại không tự chủ được nhường ra một con đường.

Người thanh niên trước mặt này rõ ràng là không hề có chút nội kình nào dao động quanh người nhưng lại khiến bọn họ không dám đối diện.

Tần Trạm cứ đi như vậy, ánh mắt cũng không thèm nhìn vào đám người này quá nửa giây, đi thẳng tới trước tế đàn.

“Thật là hùng vĩ mà.” Lần thứ hai Tần Trạm cảm thán.

Tần Trạm vô cùng kính nể tên tuổi của thần trong võ đạo, nhưng mà anh không quỳ xuống mà chỉ đứng như vậy.

“Tần Trạm, quỳ xuống chuộc tội.” Lúc này lại có người lớn tiếng rống lên.

Tiếng gào lần này đã khơi dậy tấm lòng của mọi người, bọn họ lại siết chặt nắm đấm không ngừng rống to.

“Ngậm miệng hết lại cho tôi đi, nhìn xem thử các người làm được gì?” Hứa Bắc Xuyên không nhịn được nói: “Ngay cả thần trong võ đạo mà sư phụ tôi cũng không quỳ, huống gì là mấy người?”

Mọi người nghe vậy thì nhất thời càng thêm tức giận.

Một người cao to vạm vỡ trong số đó đi đến trước mặt Tần Trạm hét lớn: “Tần Trạm, đây chính là thần trong võ đạo, không lẽ trong lòng mày không hề kính nể chút nào sao?”

“Trong lòng kính nể thì nhất định phải quỳ xuống sao?” Tần Trạm nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng mở miệng.

“Tôi vô cùng sùng bái thần của võ đạo, ông ấy là nơi gửi gắm tinh thần của mấy người, nhưng không phải của tôi.” Tân Trạm lắc đầu cười nói.

“Vậy là mày không hề tôn kính thần của võ đạo.”

“Đúng vậy, nếu như mày đã đến tế đàn thì ít nhất cũng phải hành lễ.”

“Loại người ác ôn giống như nó thì sao mà hiểu được thế nào là tôn kính.”

“Ra tay giết chết nó đi.”

Mọi người đồng loạt tiến về phía trước vây quanh Tân Trạm, ánh mắt gần như là muốn phun ra lửa.

Hứa Bắc Xuyên theo bản năng chắn trước người Tần Trạm, anh ta lạnh lùng nhìn những người trước mắt, quát lớn: “Ai dám bước lên phía trước, cứ việc bước lên thử”

“Bắc Xuyên, lùi ra.” Tân Trạm khoát tay áo.

“Sư phụ.” Hứa Bắc Xuyên nhướng mày, có hơi không hiểu ý của Tần Trạm.

Sau khi Tân Trạm phất tay áo xong thì đi tới trước mặt mọi người: “Hung thủ đó không phải tôi.” Tần Trạm chậm rãi mở miệng nói: “Mọi người chỉ là bị người khác lừa gạt thôi.”

“Ha hả, Tần Trạm, nếu như mày sợ thì cứ việc nói thẳng.” Có người cười lạnh nói: “Không cân phải giải thích cho bản thân.”

Tần Trạm liếc mắt nhìn anh ta nói: “Mấy người không phải là đối thủ của tôi, cũng đừng tìm đến cái chết một cách vô nghĩ nữa.”

“Mày thối lắm.” Một thanh niên đứng dậy: “Mày tưởng bây giờ mày còn là Tân Trạm đó sao? Không phải mày đã mất hết thực lực rồi, bây giờ chỉ còn là một phế nhân thôi à?”

“Phế nhân?” Tần Trạm nở nụ cười: “Nếu như tôi khôi phục lại thực lực rồi thì sao? Mấy người còn dám cùng nhau ức hiếp tôi sao?”

Nghe thấy vậy thì đám người vội vàng lùi vê sau mấy bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tần Trạm.

Thậm chí trong lòng một số người đã có ý định rút lui, định nhấc chân chạy.

Thấy dáng vẻ này của bọn họ, Tần Trạm không khỏi cười nói: “Không cần phải giả vờ hiên ngang vậy đâu, cùng lắm là mấy người đang bắt tay nhau ức hiếp kẻ yếu mà thôi.”

“Tần Trạm, đừng tỏ vẻ nữa.” Lúc này có một thanh niên vừa bước vào võ tông bước ra.

Hắn ta cười nhạt nói: “Tôi nghe nói là nội kình của anh đã mất hết, cần một thứ trân quý mới có thể trị được, mà người của phủ dược thần cũng không thể tìm ra được loại nguyên liệu này.”

Tần Trạm gật đầu nói: “Anh nói không sai, đúng là thực lực của tôi vẫn chưa khôi phục, nhưng mà giết anh thì vẫn không thành vấn đề.

“Ha ha hal” Thanh niên này không khỏi ngửa đầu cười to: “Tần Trạm, bây giờ không còn nội kình thì cùng lắm anh chỉ là một người thường mà thôi, giết tôi? Đúng là nực cười.”

Tần Trạm ngoắc tay về phía anh ta, nói: “Nếu như anh không tin thì cứ thử bước lên phía trước xem.”

Thanh niên kia cười lạnh: “Có bản lĩnh thì đừng để đệ tử của anh ra tay.”

- Anh yên tâm, tôi cam đoan anh ta sẽ không ra tay.” Tân Trạm cười nói.

Hứa Bắc Xuyên biết Tần Trạm mạnh mẽ nên lúc này anh ta lui ra sau mấy chục bước, dáng vẻ như là đang xem trò vui vậy.

Người thanh niên thấy vậy thì cuối cùng cũng yên tâm.

Anh cười lạnh nói: “Hôm nay, tôi sẽ để anh làm người thử nghiệm đầu tiên.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui