Tần Trạm đã quen với mấy tên ngu này rồi, bất kể bọn họ làm ra chuyện hoang đường không hợp lẽ thường thế nào, Tần Trạm cũng sẽ không giật mình thái quá.
Đối với lời nói của Thương Trụ, Tần Trạm hoàn toàn coi như ông ta đang đánh rắm.
“Ai đồng ý trục xuất Tần Trạm xin giơ tay.” Thương Trụ chậm rãi mở miệng nói.
“Vụt vụt vụt!”
Tất cả mọi người ở hiện trường đã giơ bảng trong tay lên, mà Tô Vũ thì mặt mày khiêu khích nhìn Tần Trạm, chậm rãi giơ tay lên.
“Tần Trạm, không ngờ rằng cậu lại là loại người độc ác như vậy.” Tô Vũ có chút châm biếm nói.
Tần Trạm ngáp một cái, nói: “Cục diện thế này, nhất định trong lòng anh rất vui nhỉ?”
“Cũng được.” Tô Vũ cười nói.
“Hiệp hội võ đạo thủ đô lấy đâu ra quyền trục xuất tôi?” Tần Trạm cười lạnh nói: “Sao thế, các người còn muốn khai trừ quốc tịch của tôi hả?”
“Chúng tôi không có quyền khai trừ quốc tịch của cậu, nhưng có quyền trục xuất cậu khỏi giới võ đạo” Thương Trụ lạnh mặt nói.
Tần Trạm chậm rãi đứng dậy, anh vươn vai một cái, nói: “Giới võ đạo chó má gì chứ, từ trước đến nay tôi chui vào hồi nào hả? Lấy đâu ra chuyện bị trục xuất? Làm bạn với đám ngu xuẩn các người, chẳng lẽ các người cảm thấy tôi rất bằng lòng à?”
Sau khi vứt ra những lời này, Tần Trạm quay đầu bỏ đi.
Thương Trụ hét lớn: “Tần Trạm! Từ hôm nay trở đi, cậu không được phép liên quan đến bất kỳ công việc gì liên quan đến võ đạo nữa, nếu không chúng tôi có quyền yêu cầu các bộ phận liên quan bắt cậu!”
“À.” Tần Trạm đáp một tiếng: “Thì ra đây mới là mục đích của các người hả? Được rồi, tôi đi đây.”
Sau đó, anh sải bước rời khỏi hiệp hội võ đạo thủ đô.
Sau khi Tần Trạm ra ngoài không lâu, Tô Vũ đã đi theo phía sau.
Anh ta cười lạnh nói: “Cậu đi thì phải vĩnh viễn gánh nỗi oan này thay tôi rồi.”
“Đúng vậy.” Tần Trạm nở nụ cười: “Nhưng sống chết của bọn họ liên quan gì tới tôi đâu?”
“Chẳng lẽ cậu không sợ sau khi thực lực của tôi tịnh tiến sẽ giết cậu sao?” Tô Vũ cười lạnh nói.
“Chỉ bằng anh hả?” Tần Trạm nhướng mày.
Thần thức của anh lập tức thả ra, trực tiếp bao trùm toàn thân Tô Vũ.
Sau đó Tần Trạm cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào thứ đồ chơi không dám ra mặt trong người anh hả? Tôi có thể thắng anh một lần, cũng có thể thắng anh lần thứ hai.”
Mắt Tô Vũ lập tức híp lại, mà linh hồn trong cơ thể anh ta cũng không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Tần Trạm không để ý tới Tô Vũ nữa, sau khi anh kêu Hứa Bắc Xuyên thì rời khỏi nơi này.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Hứa Bắc Xuyên hỏi.
Tần Trạm ngáp một cái: “Đến nước Bàn, tới thời điểm bế quan rồi.”
“Thằng nhãi này, thật sự là ngông cuồng tột cùng!” Tô Vũ cắn rằng nói.
Linh hồn trong cơ thể anh ta cười lạnh bảo: “Ve mùa hạ sao biết được tuyết mùa đông, làm sao cậu ta có thể hiểu bản lĩnh của Âm Minh Tông chúng ta chứ.
Cao ngạo tự đại nhất định phải trả giá rất đắt.”
Tin tức Tần Trạm bị trục xuất khỏi giới võ đạo ngày hôm đó đã được tuyên bố trên diễn đàn võ đạo, trong lúc nhất thời dẫn tới rất nhiều chỉ trích.
Một khi bị trục xuất khỏi giới võ đạo, đãi ngộ chẳng khác gì với mấy tên tội phạm truy nã trốn ra nước ngoài lắm.
Đối với loại người như bọn họ, bình thường chính phủ Việt Nam sẽ không can thiệp, vì vậy hiệp hội võ đạo thủ đô mới có thể đảm nhiệm thân phận phía chính phủ nhiều năm như vậy.
Nước Bàn là một quốc gia rất nhỏ.
Nơi này tôn sùng võ đạo, nghe nói người yếu nhất cũng có cảnh giới tông sư, cho dù là một đứa bé con trên đường cũng là một vị võ giả.
Sau khi đến nước Bàn, Tần Trạm và Hứa Bắc Xuyên tạm thời tìm một nơi để ở.
“Ngồi yên đừng nhúc nhích.” Ngồi trước gương, Tần Trạm nói với Hứa Bắc Xuyên.
Sau đó, anh giơ tay lên, một luồng khí kình phát ra, bao trùm cả khuôn mặt của Hứa Bắc Xuyên.
Hứa Bắc Xuyên cảm thấy trên mặt có một luồng nhiệt chạy qua, cảm giác đó rất khó chịu, giống như huyết dịch trên mặt đang điên cuồng cuộn trào.
Hơn mười phút sau, Tần Trạm đưa gương cho Hứa Bắc Xuyên.
Hứa Bắc Xuyên cầm lấy tấm gương nhìn thoáng qua, lập tức hét lên.
“Mẹ kiếp, ai đây?” Nhìn gương mặt xa lạ trong gương, Hứa Bắc Xuyên không nhịn được liên tục sợ hãi kêu.
Tần Trạm thản nhiên nói: “Thuật dịch dung, để cho an toàn, vẫn nên thay đổi gương mặt thì hơn.” “Anh biết loại thuật pháp này từ bao giờ thế?” Hứa Bắc Xuyên không nhịn được cau mày hỏi: “Sao anh không biến tôi trở nên đẹp hơn một chút? Thế này không phải quá xấu rồi hả?”
Tần Trạm liếc mắt nói: “Thủ pháp của tôi hiện tại, có thể biến cậu thành dáng vẻ này đã khó khăn lắm rồi.”
Nói xong, Tần Trạm liền ngồi xuống, bắt đầu thi triển thuật dịch dung.
Loại thuật pháp này đưa mắt khắp tu tiên giới không tính là thuật cao thâm gì, nhưng ở giới võ đạo lại hiếm gặp.
Hơn nữa loại thuật pháp này có một khuyết điểm, người có tu vi cao hơn liếc một cái là có thể nhìn ra gương mặt thật.
Hơn mười phút sau, Tần Trạm đứng dậy.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Trạm, Hứa Bắc Xuyên lập tức giận dữ.
“Dựa vào đâu anh sửa mình đẹp trai như vậy? Không phải anh nói thủ pháp của anh chỉ có thể sửa thành bộ dạng giống như tôi sao?” Hứa Bắc Xuyên trừng mắt nói.
Tần Trạm nhún vai bảo: “Mới vừa rồi thủ pháp của tôi tiến bộ, cậu nói lý lẽ với nó đi.”
Sau khi Phan quỷ chết, toàn bộ nước Bàn do vị đại đệ tử của ông ta kia nắm giữ.
Bây giờ đại đệ tử cũng bị Hứa Bắc Xuyên giết, toàn bộ nước Bàn có thể nói là như rắn mất đầu.
Quốc vương hiện tại của nước Bàn căn bản không thể thống trị nước Bàn, người thống trị chân chính là môn phái của Phan quỷ, tên là Liệt Dương Tông.
Môn hạ của Liệt Dương Tông gần như khống chế toàn bộ cứ điểm của nước Bàn, mà đệ tử của bọn họ thì trải rộng khắp nước Bàn, đó cũng là điều kiện tất yếu đảm bảo Liệt Dương Tông có thể khống chế nước Bàn.
“Nước Bàn này đúng là linh khí cực kỳ nồng đậm.” Tần Trạm có vài phần cảm thán.
Những năm nay Tần Trạm vào nam ra bắc, đi qua rất nhiều nơi, nhưng không một nơi nào có thể sánh bằng nước Bàn!
“Thật không biết nguồn gốc của luồng linh khí này rốt cuộc ở đâu.” Tần Trạm âm thâm suy nghĩ.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu thế?” Hứa Bắc Xuyên ở bên cạnh hỏi.
Tần Trạm trầm mặc một lát, vốn dĩ anh định trực tiếp đến Liệt Dương Tông, nhưng nghĩ lại, giết Bàn Vương còn đoạt vị trí của người ta, thật sự có chút không thể nói nổi, bèn khoát tay nói: “Tìm chỗ mua một ngôi nhà, ở lại trước rồi nói tiếp.”
Nửa năm này, mục tiêu của Tần Trạm chính là bước vào đại võ tông, cuối năm nay sẽ ra tay với nhà họ Tô hiệp hội võ đạo thủ đô.
Linh khí nơi này nông đậm, là một nơi tuyệt hảo để tu luyện, tuy rằng không bằng Liệt Dương Tông nhưng coi như không tệ.
Hai người tìm trên đường hồi lâu, Tần Trạm phóng thần thức, tìm chỗ linh khí đậm đặc nhất.
Cuối cùng hai người dừng lại trước một căn biệt thự dựa núi.
Nhắc tới cũng trùng hợp, biệt thự này từng là bất động sản của Bàn Vương, bây giờ đang treo bảng bán.
Mà giá cả cũng không tính là quá đắt, chỉ có chừng một trăm linh năm tỷ.
Giá cả như thế lại có thể mua được biệt thự không xê xích bao nhiêu với trang viên nhà họ Chúc, quả thật rất có lợi “Nơi này đi.” Tân Trạm chỉ nơi này, sau đó anh và Hứa Bắc Xuyên đến ngân hàng rút tiền rồi mua biệt thự này.
“Đây là chỗ Bàn Vương từng ở sao?” Tần Trạm hỏi người môi giới.
Người môi giới nhẹ gật đầu, nói: “Bàn vương có tổng cộng hơn ba mươi bất động sản, nhưng bình thường đều ở Liệt Dương Tông, rất ít đến ở, vì vậy nơi này chẳng khác gì hoàn toàn mới.”
.