Khải Văn ở trong hiệp hội luyện được quốc tế.
nhiều năm như vậy, đương nhiên ông ta hiểu ý của Tấn Tram.
“Ngài Tần, không phải là tôi không muốn giúp cậu, nhưng tất cả những thứ này đều cần sư phụ tôi ký tên, dù sao bây giờ tôi vẫn chưa trở thành hội trường đâu.
Khải Văn cau mày nói.
Tần Trạm lạnh lùng nhìn ông ta, nói ra: “Vậy ông hãy giết ông ta đi.”
Sắc mặt của Khải Văn lập tức thay đổi, ông ta lùi về sau hai bước, nói ra: “Đây chính là chuyện khi sử diet to day.”
“Loại người như ông mà còn quan tâm đến khi sự diệt tổ ư?” Tần Trạm cười lạnh một tiếng: “Huống chỉ ông ta vốn đã đáng chết”
Ân oán giữa hội trường và phủ chủ Khương, Tân Trạm chưa bao giờ quên được.
Bao gồm cả việc ông là thuê người am sắt Tân Trạm, những điều này vẫn còn hiện rõ mồn một ở trước mặt anh.
“Giết ông ta, ông chính là hội trường.” Tấn Trạm nói.
Nói xong, Tấn Trạm chỉ ngón tay lên trên trần Khải Văn, một thông tin lập tức tràn vào đại não của ông ta giống như sóng biển.
“Cái này… đây là đơn thuốc Song Long Đan?” Sắc mặt Khải Văn biến đổi, bỗng nhiên vui mừng quá đỗi.
Tần Trạm không nói gì, anh giơ ngón tay lên, điểm lên trên trán Khải Văn lần nữa.
Lại có từng thông tin một chảy vào trong đầu Khải
Văn.
“Quy Tủy Đan, Thiên Cương Hoàn, Phá Ách Đan, những thứ này đều là thánh được thượng phẩm cấp địa!” Khải Văn hưng phấn nói.
“Cũng chỉ là một góc của núi băng thôi.” Tần Trạm thản nhiên nói: “Sau khi ông làm xong hết mọi chuyện, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ông đâu.
Khải Văn vội vàng quỳ xuống mặt đất, cung kính nói ra: “Cảm ơn ngài Tần!”
“Được rồi, ông có thể đi” Tần Trạm khoát tay nói: “Tôi hy vọng sẽ nhanh chóng nghe được tức tốt của ông”
“Rồi” Khải Văn liên tiếp chấp tay, sau đó liền quay dầu đi ra ngoài.
Sau khi ông ta rời đi, Hứa Bắc Xuyên không nhịn được nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, tức giận mắng to: “Cái tên này đúng là chẳng ra gì cả, vì lợi ích, ngay cả sư phụ mình mà ông ta cũng có thể ra tay, cái quái gì vậy chứ
Tần Trạm cười nói: “Trên thế giới này vốn có nhiều loại người, quen là được.
Hứa Bắc Xuyên thẩm nói: “Sư phụ, loại người này đáng giá tín nhiệm sao?”
Tần Trạm nói ra: “Cách đơn giản nhất để dùng loại người này là chỉ cần cho đủ lợi ích, nhất định ông ta sẽ làm việc cho cậu.”
Những chuyện có thể sử dụng lợi ích giải quyết thì không đáng nhắc đến, thật sự khó làm phải giống như người không hề tham tiền như Yến Võ kia.
“Sư phụ, lúc nào chúng ta trở về vậy?” Hứa Bắc Xuyên hỏi.
“Không cần nóng vội.” Tấn Trạm duỗi lưng một cái “Tôi phải hưởng thụ một chút đã rồi nói sau.”
Thiên Nguyên môn.
Nơi này đã từng là tông môn đứng đầu phương bắc, nhưng từ khi món chủ bị Tấn Trạm giết, địa vị của Thiên Nguyên môn liên sụt giảm xuống, bây giờ đã gần như lụi bại.
Nhưng hôm nay, Thiên Nguyên môn lại chào đón sức sống mới, vô số danh môn vọng tộc đều lái xe đến dây.
“Am!”
Tô Vũ vung tay lên, trực tiếp đập nát tấm bảng trên cửa, sau đó đổi lại tấm bảng mới.
Chi thấy bên trên tấm bảng trên cửa viết vài cái chữ to: Âm Minh tổng.
Thiên Nguyên môn chiếm diện tích cực lớn, đã từng có hiệp hội võ đạo thủ đô chống lưng cho sự phát triển của bọn họ không cần nói cũng biết.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Tô Vũ lại lựa chọn chỗ này.
“Vẫn là mấy chữ này dễ nhìn.” Tô Vũ thản nhiên nói, sau đó anh ta quay đầu sải bước trở về.
Rất nhanh, xe của Thương Trụ đã tới cổng.
Ông ta ngắng đầu nhìn ba chữ to bên trên tấm bảng ở cửa, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Âm Minh tổng?” Thương Trụ thấp giọng lẩm bẩm, trong tài liệu của hiệp hội võ đạo thủ đô từng có nhi chép, môn phái này chính là tà tông hàng trăm hàng ngàn năm trước
Theo ghi chép trên tư liệu, năm đó tên tuổi của Âm Minh tông nổi lên như cổn, thực lực mạnh mẽ, về sau bị một kẻ mạnh dùng một kiếm sản bằng, không ngờ rằng hôm nay lại xuất hiện.
Thương Trụ hít sâu một hơi.
Hành động này, không thể nghi ngờ là đang và mình mặt.
Tại sao hung thủ phía sau không phải là ai khác mà cố tình cử phải là tên Tô Vũ này chứ?
Nếu như là người khác, Thương Trụ còn có biện pháp để hắt nước bẩn lên trên người Tần Trạm, nhưng người sau lưng là Tô Vũ, ông ta còn hắt nước bần được kiểu gì? Trên đời này làm gì có người nào không biết ân oán giữa Tần Trạm và Tô Vũ đầu?
Việc đã đến nước này, Thương Trụ cũng không có cách nào nữa.
Ông ta thở dài, sải bước đi vào.
Sau đó, người của những tông môn khác cũng thí nhau đến đây.
Hôm nay bọn họ nhận được thư mời của hiệp hội vũ đạo thủ đô, đương nhiên những tông môn này sẽ không từ chối, cho nên có rất ít người vắng mặt.
Âm Minh tông?” Có người phát hiện chữ lớn trên tấm bảng ở cửa, không khỏi nhíu nhíu mày, “Nơi này không phải là Thiên Nguyên môn sao?
Đổi tên rồi à?”
Âm Minh tông? Cái tên này nghe âm trầm quá, đúng là khiến người ta không thoải mái chút nào.”
“Âm Minh tông?”
Có người nhận ra tông môn này: “Không phải là Âm Minh tổng ngày xưa đẩy chứ?”
Trong lòng mọi người tràn đầy lo nghĩ, nhưng vẫn là đi vào.
Hôm nay có rất nhiều tông môn đến đây, thậm chí còn có cả một vài gia tộc đã sớm ẩn thế.
Không hề khoa trương chút nào, bữa tiệc hôm nay chính là bữa tiệc có quy mô lớn nhất trong vài chục năm gần đây.
“Triệu gia chủ, ông cũng tới đấy à! Có người lại gần vừa cười vừa nói.
“Phạm gia chủ? Mấy năm không gặp, dường như thực lực của ông lại mạnh hơn một chút rồi!”
“Ha hả, vài ngày trước đó may mắn bước vào cảnh giới và tăng cấp bảy” Phạm gia chủ kia hơi có vẻ tự hào nói.
Đám người gặp nhau ở đây, trên mặt nở đấy nụ cười.
Bọn họ không hề biết được tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với cái gì.
“Quản lý Thương” Có gia chủ mất con đi tới trước mặt Thương Trụ.
“Hôm nay ông triệu tập chúng tôi tới đây là muốn thông báo cho chúng tôi tin tức về những người áo đen kia sao?”
Thương Trụ trầm mặc một lát, ông ta gật đầu nói: “Đúng thế.”
“Quản lý Thương, hy vọng lần này ông đừng lừa gạt chúng tôi nữa.” Có người trầm giọng nói: “Tần Trạm đã sớm không còn ở thủ đô rồi, chuyện này không thể nào là cậu ta làm được.
Thương Trụ nhìn đám người, ông ta chậm rãi nói ra: “Tôi có thể đảm bảo với mọi người rằng nhất định hôm nay sẽ để mọi người nhìn thấy chủ mưu phía sau “Hy vọng quản lý Thương nói lời giữ lời.” Đám người kia nói bằng giọng điệu không tốt lắm, sau đó đi sang một bên.
Trên mặt Thương Trụ đầy vẻ u sầu, nhưng nếu tính toán cẩn thận, quả thật ông ta cũng không hề nói sai.
Đã một giờ đồng hồ trôi qua.
Những người nên đến, gần như đều đã đến đóng
Trên quảng trường rộng lớn của Thiên Nguyên môn, có hơn mấy trăm người đứng đó.
Điều khác biệt với bình thường chính là, quảng trường hôm nay có chút giản dị, đừng nói đến đồ ăn, ngay cả một cốc nước cũng không có “Hiệp hội vô đạo thủ đô này thiếu tiền đến thế sao? Vậy mà lại tổ chức một bữa tiệc đơn giản như “Ha ha, có thể là không đủ kinh phí, chắc không lâu sau sẽ lại tổ chức hội đấu giả thôi.”
Đang nói, bỗng nhiên sau lưng của bọn họ truyền đến từng đợt tiếng vang ầm ầm!
Đám người nghe thấy tiếng động liền nhìn lại, chỉ thấy ở cửa có một bức mành che chắn màu đen rồi xuống, hoàn toàn đóng chặt cổng lớn lại “Chuyện gì xảy ra thế? Đây là ý gì?”
“Hiệp hội võ đạo thủ đô muốn nhốt chúng ta ở nơi này hay sao?”
“Mau nhìn kìa, đó là cái gì!”
Rất nhanh đã có người phát hiện ra điều bất thường
Trên đỉnh núi của Thiên Nguyên môn xuất hiện từng cái bóng đenl Phóng tầm mắt ra nhìn, một mảnh den nghit!
.