Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Minh Âm Tông tông chủ trả lời: “Khoảng thời gian đã quá lâu, chú đã quên mất rồi.”

Tần Trạm nghe vậy thì thào nói: “Xem ra chúng chỉ có thể dựa vào nhà họ Lôi.”

Năm mới sắp đến, Tần Trạm không có cảm thấy quá phấn khích với không khí này, có người cũng không thích những dịp quá sôi nổi.

Tối hôm đó, trong bữa ăn, Tần Trạm nói với Lôi Mãnh: “Chú Lôi Mãnh, chủ có thể đưa cháu đến khu vực cấm để xem một chút được không?” Sắc mặt Lôi Mãnh hơi thay đổi, ông ấy lắc đầu nói: “Không, ở đó quá nguy hiểm, vì cháu đã đến Hồng Thành, chú sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cháu.

Tần Trạm cười nói: “Chú Lôi Mãnh, cháu sẽ chỉ đứng ở ngoài xem, không đi vào, bởi vì kỳ nghỉ đông nên cháu có thể chạy tới đây, cháu phải viết một bài luận văn, nếu không đạt, nhà trường sẽ phạt cháu”

Lúc này, Tần Trạm cười nhìn Phương Hiểu Điệp, nói: “Hiểu Điệp, anh nói đúng không?”

“A, Vâng, vâng vâng.
Phương Hiểu Điệp sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu.

Lôi Đình biết kỹ năng của Tần Trạm, cho nên cô ấy không lo lắng về sự an toàn của Tần Trạm, vì vậy Lôi Đình cũng nói: “Tần Trạm nói đúng.
Chúng cháu ở Đại học Thủ đô rất nghiêm khắc.
Nếu họ không hoàn thành được điều này, họ sẽ bị trục xuất”

Có hai người đã tiếp tay nói dối, Lôi Mãnh không nghi ngờ gì nhiều.

Ông ấy suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thôi, mọi người ăn cơm trước đi, mai chủ dẫn cháu đến đó.
Nhưng chú nói trước cho cháu biết, cháu chỉ có thể nhìn từ ngoài rìa chứ không bao giờ được bước vào”

“Đừng lo, chủ Lôi Mãnh.” Tần Trạm cười đồng ý.

Sau khi ăn xong, Phương Hiểu Điệp muốn đi ra ngoài và đi xung quanh.

Cô vô cùng tò mò về môi trường miền núi xa xôi này và có rất nhiều hứng thú.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lôi, Tần Trạm và Phương Hiểu Điệp đang đi dạo trên đường phố Hồng Thành.

Năm mới ở Hồng Thành khá náo nhiệt, pháo được đốt ở khắp mọi nơi trên đường.

Phương Hiểu Điệp nhìn cực kỳ hưng phấn, cô chớp chớp mắt nói: “Tần Trạm, chúng ta cũng có thể mua một dây pháo không?”

“Mua đi.” Tần Trạm cười.

Phương Hiểu Điệp nghe lời, chạy đi mua một gói pháo lớn cho trẻ con chơi, vừa đi vừa đặt chúng sang một bên.

Nhưng suy nghĩ của Tần Trạm hoàn toàn không phải vì chuyện này, ý thức tinh thần của anh luôn bị buông lỏng, cố gắng tìm ra một số sai sót trong Hồng Thành.

Nhưng đáng tiếc nơi này có thể cách Phủ Luân Hồi quá xa, hai người đi dạo đã lâu nhưng cũng không tìm được thông tin hữu dụng nào.
vào ngày hôm sau.
Lôi Mãnh lái một chiếc Wrangler và đợi ở cửa từ sớm.

Trên đường đến Phủ Luân Hồi, Lôi Mãnh liên tục thúc giục: “Dù gặp hay gặp ai ở đó cũng đừng làm ầm ĩ, biết không?”

Tần Trạm gật đầu nói: “Chủ Lôi Mãnh, đừng lo lắng.”

Xe nổ máy, đi gần một tiếng đồng hồ, đi thẳng đến một ngọn núi cao.
Thời điểm đến gần ngọn núi cao này, thần thức của Tần Trạm như bắt được một sức mạnh kỳ lạ.

“Hả?” Tần Trạm nhưởng mày”Xem ra cháu không phải là người duy nhất đến Phủ Luân Hồi.”

Khi xe càng ngày càng gần tới Phủ Luân Hồi, thần trí của Tần Trạm không khỏi hỗn loạn, như thể được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc bao trùm lên vị tướng

Cảm giác này rất giống với sự hình thành của Hiệp hội võ đạo thủ đô

“Chẳng lẽ Hiệp hội võ đạo thủ đô không phải dùng trận pháp mà là bùa chủ sao?” Tần Trạm trong lòng rùng mình, sắc mặt hơi đối Anh lạnh giọng hỏi: “Hiệp hội võ đạo thủ đô, liên quan gì đến Phủ Luân Hồi này?”

Âm Minh Tông tông chủ nhanh chóng trả lời: “Nếu trở về với ngài Tần, biệt thự tái sinh sớm hơn nhiều so với Hiệp hội võ đạo thủ đô, nhưng không ai dám.
Bảo đảm không có người đầu thai trong cung đầu thai” Tần Trạm không nói nữa, càng đến gần trong Phủ Luân Hồi, anh càng cảm thấy hơi thở cắt đứt thần thức.

Khí tức này còn mạnh hơn thứ bộc phát ra từ nhà tù của Hiệp hội võ đạo thủ đô, cho dù Tần Trạm bước vào cảnh giới của Đại Võ Tông cũng không phát hiện được.

Nếu lá bùa thực sự được sử dụng, thì Thần Trạm sẽ phải khám phá sự kỳ diệu của lá bùa.

“Chà, phía trước là khu vực cấm.
Lôi Mãnh cười: “Xuống xe rồi chúng ta đi bộ qua.

Một nhóm người xuống xe đi về phía khu vực cấm.

Càng đến gần khu vực cấm địa, sự áp chế đối với thần thức của Tần Trạm càng nặng.

Khi anh đã hoàn toàn gần đến Phủ Luân Hồi, thần thức tâm linh của anh đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Đó là một thế lực mạnh mẽ.” Vẻ mặt của Tần Trạm có phần ngưng đọng.

Ngay cả trong nhà tù của Hiệp hội võ đạo thủ đô, Tần Trạm cũng chưa từng cảm nhận được sức mạnh này.

“Đứng lại!”

Đúng lúc này, có mấy người bước ra.
Bọn họ vây quanh khu vực cấm địa này, lạnh lùng nhìn Tần Trạm và những người khác.”Đừng tới gần đây, mau tránh ra.” Người đàn ông trung niên đi đầu lạnh lùng lẩm bẩm.

Lôi Mãnh liếc ông ta một cái, vội vàng bước ra nói: “Thầy Tôn, không ngờ lại gặp ông ở đây!”

Người được gọi là thầy Tôn liếc nhìn Lôi Mãnh, sau đó nhíu mày: “Lôi Mãnh, ông có chuyện gì không? Ai nhờ ông đưa chúng đến?”

Lôi Mãnh giải thích: “Thầy Tôn, chuyện là như thế này.
Con gái tôi và trường học của họ đã giao bài tập về nhà để quan sát khu vực cấm này.
Họ chỉ nhìn xung quanh một lúc rồi rời đi.”

Thầy Tôn lạnh lùng nói: “Lôi Mãnh, hôm nay có một đại nhân từ Thủ đô đến đây, mau mau đưa người của ông ra ngoài.
Nếu đại nhân đó mà bị chọc giận, mọi người ai cũng khó tránh tội!”

Lôi Mãnh cười mỉa nói: “Chúng tôi chỉ qua sát xung quanh, sau đó sẽ rời đi.

“Ông không hiểu tôi đang nói gì phải không?” Mặt thầy Tôn trở nên lạnh lùng, khí lực của thầy Tôn bắt đầu bộc phát.

Lôi Mãnh đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, trên trán để lại một giọt mồ hôi.

Lúc này, Tần Trạm chỉ tay về phía trước, áp chế trên người Lôi Mãnh đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự ôn nhu không thể tả.

“Chúng tôi xem một chút rồi rời đi.” Tần Trạm liếc mắt nhìn Thầy Tôn.

Sau đó ông ta lạnh lùng nói: “Hôm nay có những nhân vật lớn từ Thủ đô đến, cậu không hiểu người ta nói gì sao? Thực lực của những người đó ở Thủ đô không giống như những gì cậu có thể tưởng tượng được.”

“Không sao, nếu có việc gì tôi sẽ đi.” Tần Trạm cười.

“Cậu còn vòng vo?” Thầy Tôn sắc mặt lạnh lùng: “Cậu là cái gì, cậu cũng còn trẻ, khẩu khí cũng không nhỏ! Cho cậu ba giây, lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi!”

Lôi Mãnh vội vàng tiến lên nói: “Hay là chúng ta đi trước đi.
Tần Trạm lắc đầu nói: “Chủ Lôi Mãnh,

đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì.

“Thật là mặt dày.”Thầy Tôn tức giận, đột nhiên giơ tay tát một cái về phía Tần Trạm

“Bốp” một tiếng giòn tan, lòng bàn tay vỗ vào lưng Tần Trạm.

Tần Trạm không nhúc nhích, nhưng cổ tay thầy Tôn liền gãy xương! “Thật là thân thể cứng rằn!” Trên mặt thầy Tôn hiện lên vẻ ngưng trọng,

“Hơi thở của thằng nhóc này dao động rất yếu, nhưng lại rất cứng rắn.
Mình cũng là cao thủ, miễn là đừng tới gần.
Đối với mình mà nói, cậu ta nhất định sẽ chết.” Thầy Tôn này bắt đầu nung nấu nghị lực, sẵn sàng giáng cho Tần Trạm một đòn chí mạng.

Nhưng Tần Trạm hoàn toàn không để ý tới ông ta, di chuyển Thiên Minh Nhãn, nhìn thẳng vào khu vực cấm địa này!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui