Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Rõ ràng Tần Trạm hiểu được tình cảm của Phương Hiểu Điệp, nhưng nghe chính miệng Phương Hiểu Điệp nói ra trong tình cảnh này, trong lòng y cứ thấy không thoải mái.

“Em sắp chết rồi, có phải ai thích anh đều sẽ chết không?” Phương Hiểu Điệp cười khổ hỏi.

Cơ mặt Tần Trạm cứng lại, y trầm giọng nói: “Em sẽ không chết, em sẽ sống khỏe mạnh”

Nói xong Tần Trạm ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen kia.

“Tạo đã nói rồi, chỉ cần Phương Hiểu Điệp thiếu mất một sợi tóc, tạo sẽ khiến cả Đông Phương Thần Xã bọn mày phải chôn cùng” Tần Trạm lạnh lùng nói.

Bóng đen kia cười lạnh”Chỉ dựa vào mày sao?”

Tần Trạm không tám nhảm với nó, y nhìn Âm Thuần bên cạnh nói: “Giao những kẻ này cho cậu, phàm là những kẻ ở đây, giết sạch không chừa một mống!” Âm Thuần liếm liếm môi đáp: “Đây chính là đồ ăn cao cấp đó nha, sao tôi có thể lãng phí chứ.”

Gã ta không nói thì Tần Trạm cũng suýt quên, con hàng này và bóng đen kia là cùng một loại như nhau.

Chỉ là thực lực của Âm Thuần này quả thật rất mạnh, trong cảnh giới Đại võ tông, gần như không ai có thể so bì được với gã.

Vô số kẻ mặc áo bào đen bị Âm Thuần vặn đầu, rút lấy thần thức, hễ là kẻ đến gần Tần Trạm cũng bị Tần Trạm tát một phát đầu óc nát bét.

Sau đó Tần Trạm lạnh lùng nhìn về phía bóng đen kia, nói: “Hôm nay mày chết chắc rồi.”

“Khoan đã Anh Tần Trạm” Lúc này Âm Thuần bỗng chạy đến.

Gã vừa dừng lại bên cạnh Tần Trạm vừa nói: “Tôi có cách cắn nuốt linh hồn của hắn, linh hồn này tu dưỡng ít nhất cũng mấy trăm năm, chính là vật đại bổ đấy.”

“Cậu có cách cắn nuốt linh hồn?” Hai mắt Tần Trạm sáng lên.Vậy có cách nào để Phương Hiểu Điệp cắn nuốt linh hồn này không?”

Âm Thuần ngẩn người, anh ta cười mỉa, nói: “Vậy thì tôi chịu chết.”

“Cậu dám nói bừa với tôi?” Tần Trạm nheo mắt, sát khí bộc phát ra.

Âm Thuần vội vàng sửa lời: “Thật ra là tôi cũng có cách, nhưng cách này phải mất thời gian.” “Được.” Tần Trạm gật đầu.”Chờ lát nữa đưa linh hồn này cho Phương Hiểu Điệp làm đền bù.”

Nói xong Tần Trạm hơi nhắm hai mắt lại, thần thức cuồn cuộn như biển bay thẳng ra từ giữa mi tâm y.

Trên không trung, một hình nhân mini màu vàng kim lạnh lùng nhìn bóng đen kia.

Hình nhân mini màu vàng kim này chính là do thần thức của Tần Trạm hóa thành.

“Ha ha ha!” Bóng đen kia không khỏi phá lên cười.”Đây mới thật sự là mỹ vị, nếu nuốt cậu, thực lực của ông ta chắc chắn sẽ tăng mạnh!”

Nói xong, bóng đen kia phi vèo” một cái nhằm thẳng đến chỗ Tần Trạm.

Cả thân thể nó biến thành một cái mồm rộng, muốn cắn nuốt thần thức của Tần Trạm.

Thần thức của Tần Trạm lập tức giang rộng hai tay, chộp một phát bắt lấy hai hàm của cái mồm kia.

Ánh sáng vàng kim gần như khiến người ta không mở mắt nổi, lực lượng mạnh mẽ từ thần thức của Tần Trạm làm bóng đen kia không khỏi chấn động.

Nó chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị xé nát, lực đạo kinh khủng khiến nó không sao khép miệng lại được!

“Ầm!”

Thần thức của Tần Trạm tay bọc kim quang, trong nháy mắt đánh vào bóng đen kia.

Bóng đen bị đánh cho bay ngược lại, Tần Trạm thừa thắng xông lên, y lao tới, đấm vào người bóng đen kia từng phát từng phát một.

Âm Thuần thấy cảnh tượng như vậy thì hồn lìa khỏi xác.

Gã không ngờ ngoài thân thể mạnh mẽ, linh hồn và thần thức của Tần Trạm cũng đạt được tới trình độ như vậy!

Kim quang khủng khiếp có thể nói là không gì sánh được, nắm đấm của đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đánh cho bóng đen kia tơi bời hoa lá.

“Ầm!”

Đấm một phát nữa, bóng đen kia ủ rũ hẳn ra.

Thần thức của Tần Trạm lôi kéo bóng đen kia như muốn xé nát nó.

“Dừng lại!” Bóng đen sốt ruột hô to.” Tôi có thể trả linh hồn người bạn của cậu lại!”

“Muộn rồi.” Tần Trạm cười lạnh ra tiếng”Mày ngàn không nên, vạn không nên động vào Phương Hiểu Điệp Phương Hiểu Điệp đang mơ mơ màng màng nghe được câu này, nhất thời không phân biệt được đây là mơ hay thực.

“Ào!” Thần thức của Tần Trạm huyễn hóa thành một tấm lưới màu vàng, tấm lưới tràn ra như lũ bão, nháy mắt vây lấy bóng đen kia.

Kim võng càng ngày càng nhỏ, chỉ một lát sau đã co lại bằng một năm đấm.

Mà bóng đen bị nhốt bên trong càng như bị nghiền nát, hóa thành một nắm đen tuyền.

Tần Trạm hít sâu một hơi, y thu cả thần thức lẫn bóng đen kia vào trong đầu.

Sau đó y nhìn sang đám người mặc áo bào trắng ở đây, lạnh lùng nói: “Ném tất cả bọn chúng vào núi lửa bên kia.”

“Được thôi”.
Âm Thuần tăng tốc, từng người từng người ngã xuống trở thành thi thể.

“Người không liên quan mau rời đi.” Cơ thể Tần Trạm lơ lửng trên không trung, y đứng trên không của thạch điện này, thả thần thức ra.

Rất nhanh y đã tìm được vị trí của nhà giam.

Chỉ thấy bên trong nhà giam này đang nhốt mấy trăm người!

“Nhiều người như vậy sao?” Tần Trạm hơi nhíu mày, y giơ tay lên, chụp một phát trong không khí, nhà giam kia trực tiếp bị phá nát.

Người bị nhốt trong nhà giam vội bỏ chạy tán loạn, cứu được cái mạng, bọn họ không khỏi quá khích.

Có người cười to, có người gào khóc không ngừng.

Tần Trạm nhìn về phía Âm Thuần, trong lòng không khỏi thấy hơi đắn đo.

Âm Thuần cũng từng làm chuyện giống vậy, có nên giết anh ta luôn không?

Âm Thuần dường như có chú ý tới sát khí phát ra từ chỗ Tần Trạm, anh ta biến sắc, vội chắp tay nói: “Anh… Anh Tần Trạm”

Tần Trạm chỉ vào đám người thường đang chạy nhốn nháo, lạnh nhạt hỏi: “Cậu cảm thấy bọn họ đáng thương không?”

“C… có… có đáng thương” Âm Thuần nhỏ giọng đáp.

“Vậy cậu nói xem, những người bị giết có đáng thương không?” Tần Trạm lại lạnh lùng hỏi.

Âm Thuần nghe đến đây thì lập tức quỳ”bịch” xuống đất.

Anh ta van xin: “Anh… Anh Tân Trạm, xin anh cho tôi một cơ hội chuộc tội, dù cậu có giết tôi thì bọn họ cũng không thể sống lại được.”

“Cơ hội chuộc tội?” Tân Trạm hít sâu một hị âu chuộc tội kiểu gì?”

Âm Thuần cắn răng nói: “Tôi sẽ dùng tất cả thời gian còn sống được để chuộc tội, kính xin Anh Tần Trạm tha mạng”

Tần Trạm hít sâu một hơi, y nhìn Âm Thuần một hồi lâu rồi mới gật đầu nói: “Được, tôi chỉ cho cậu một cơ hội này.”

Sau đó Tân Trạm ra hiệu cho Âm Thuần lui về phía sau.

Y giơ tay lên, trên không thạch đ[email protected]® này mơ hồ xuất hiện một bàn tay màu vàng kim.

Bàn tay từ trên cao chụp xuống, khí thế rào rạt vỗ vào thạch điện.

“Âm Toàn bộ thạch điện lập tức biến thành phế tích, mà đám người bên trong càng là bị tát thành bánh thịt, trốn cũng không kịp.

Nhìn phế tích hoang tàn này, Tần Trạm dửng dưng như không.

“Chúng ta đi thôi.” Tần Trạm lạnh nhạt nói.“Tìm một chỗ, nhanh chóng hiến tế linh hồn này vào trong cơ thể Phương Hiểu r “Khoan đã!” Đúng lúc này Âm Thuần chợt hô lên.

“Anh Tần Trạm, hình như trong thạch điện này có bảo bối.
Hai mắt Âm Thuần sáng lên, thoắt một cái lao thẳng vào trong đống phế tích.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui