Bọn họ ngồi cùng nhau và không tiếp xúc với người khác, hiển nhiên có vẻ khá bí ẩn, “Những người giấu đầu hở đuôi này, bọn họ từ đầu tới?”
“Nhìn là lạ, không biết là thần linh phương nào”.
“Nhưng nhìn hơi thở, e rằng bọn họ ít nhất là Võ Tông”
“Việt Nam từ khi nào lại có một nhóm cao thủ như vậy?”
Đã có rất nhiều cuộc thảo luận, nhưng không ai đưa ra câu trả lời.
Tuy nhiên, họ cho rằng do bọn họ đã thông qua kiểm soát của ban an ninh, chắc hẳn bọn họ sẽ không gây chuyện gì.
Nhưng thực tế, họ đã nhầm.
Những người này đều do Hiệp hội võ đạo thủ đô mời, theo quy định, những người được hai bên mời đến không cần báo cáo với ban an ninh.
Suy cho cùng, đây là mâu thuẫn cá nhân giữa hai bên, ban an ninh không muốn can thiệp quá sâu.
“Em đang làm gì ở đây?”
Trên đường đi, Tần Trạm ôm cổ Phương Hiếu Điện
Cô gái này muốn lẻn vào đội Tân Môn, nhưng lại bị Tần Trạm bắt được.
“Còn không phải là vì không nhận được thiệp mời sao?”
Phương Hiểu Điệp vừa khóc vừa nói: “Cha em không đưa cho em, hơn nữa em không đủ tiền mua, nên chỉ có thể chạy vào đây kẻ vẻ của anh”
Tần Trạm không khỏi tức giận, sau đó sắc mặt nghiêm nghị.
“Em cho rằng mình đang xem đại nhạc hội, còn có vé sao? Đây là quyết đấu, giết người.
Trở về đi, đừng làm loạn”
Tần Trạm kéo Phương Hiểu Điệp sang một bên, Hỏa Hồ do dự, sau đó năm lấy tay ao của Tân Trạm.
Đội Tân Môn tiếp tục tiến lên, bỏ lại Phương Hiểu Điệp “Hừm.”
Phương Hiếu Điệp giậm chân tức giận.
Tân Trạm thổi thà, anh cho rằng anh không đưa em đi thì em không thể đi được hay sao? Còn cả tên phản bội Hỏa Hồ này nữa, tiểu hồ ly, cứ chờ đấy! không đi bao xa, Tần Trạm nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đứng ở ven đường.
“Phủ chủ, đây là?”
Nhìn thấy Khương Mạch Liên, anh nhanh chóng chào hỏi “Tân Trạm, trận chiến hôm nay, tính cả tôi nữa.”
Khương Mạch Liên vẻ mặt lười biếng ngáp một cái.
“Phủ chủ, tình cảm của bà tôi nhận rồi.
Nhưng đây là việc của Tân Môn, bà không cần vì thế mà ra tay đầu.”
Lòng Tân Trạm ẩm lên, mặc dù biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng Khương Mạch Liên van den.
Nhưng Tân Trạm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn từ chối.
Trận chiến hôm nay vô cùng nguy hiểm.
Khương Mạch Liên đã giúp anh quá nhiều, và anh không muốn nhìn Khương Mạch Liên tiếp tục mạo hiểm.
“Đối phương có tám Đại Võ Tông, tám vũ khí Hóa Cảnh, cậu có thể nằm chắc phần thắng không?”
Khương Mạch Liên hỏi.
“Cái này… Tôi chỉ có thể cố hết sức” Tân Trạm có chút xấu hổ.
“Vậy thì còn phí lời gì chứ.
Cậu là hội trưởng phủ Dược Thần của tôi, giúp cậu là chuyện nên làm.”
Khương Mạch Liên xua tay, sau đó ném cái hộp trong tay cho
Tần Tram.
“Vừa rồi có người của Hiệp hội võ đạo thủ đô đợi cậu ở đây, tôi đã đuổi bọn họ đi.
Nhìn xem bên trong có gì?”
Tân Trạm sửng sốt, đem hộp mở ra, bên trong có một máy tính bang.
Trong lòng anh có dự cảm không lành, chiếc máy tính bảng mà Hiệp hội võ đạo thủ đô đưa cho anh có lẽ không phải là vật gì tôt.
Máy tính bảng trống rỗng, sau khi anh mở lên, chỉ có một tập tin video.
Tân Trạm trong lòng nặng trĩu, anh đã đoán được mấy phần.
Nhưng anh buộc phải mở video với một số ngón tay run rẩy,
Tân Trạm hai mắt lập tức đỏ lên.
Trong video, một cô gái gục đầu vào dây xích.
Dù chưa từng nhìn thấy mẹ nhưng anh chắc chắn 100% rằng người này là bà
Lúc trước anh cũng đã từng bước vào phòng giam đó, anh biết rằng những xiềng xích đó không đơn giản, chúng sẽ hút sức người, sẽ vô cùng đau đớn.
Chiếc xích sát trên cơ thể mẹ anh trong videp không phải là thứ trói anh hồi đó, thứ này lớn hơn gấp mười lần! Vào lúc này, một người đàn ông xuất hiện trên màn hình, và ông ta bắt đầu vung roi lên cô gái đó hết lần này đến lần khác.
Ngay sau đó, cô gái bị đánh khắp cơ thể, nhưng tên đao phủ vẫn bất động và thậm chí còn bật cười.
Mỗi lần cô gái hét lên là mỗi lần đòn roi giáng xuống, máu chảy ra và cô gái đầy sẹo.
Máu đông đặc quánh trên mặt đất, có trời mới biết mẹ anh đã phải chịu đựng bao nhiêu năm hành hạ.
Tân Trạm nghiến răng, toàn thân phát run, giống như mười ngàn con kiến đang ăn trái tim của anh, như thể chính anh đang bị đánh.
Anh chỉ nhìn mẹ mình bị tra tấn dã man, nhưng không thể làm được gì.
Vừa nghĩ đến việc mẹ đã phải chịu sự tra tấn này hơn 20 năm, mà anh còn không hề hay biết, thậm chí còn có lúc anh phàn nàn về người mẹ, hai mắt Tân Trạm đột nhiên đỏ lên, gần như không khống chế được sức mạnh của mình.
Nhưng anh không tắt màn hình, anh nhìn chăm chăm vào màn hình.
Anh phải nhớ chắc chắn từng khoảnh khắc.
Trái tim anh đang gọi, mong rằng mẹ anh có thể ngẩng đầu lên.
Trong hai mươi tám năm, anh đã đoán không biết bao nhiêu lần về diện mạo của mẹ mình, và anh muốn gặp mẹ
Nhưng người mẹ không hề nhìn lên, chỉ có khỏe miệng ủ ở, lặp lại điều gì đó.
Trạm nhìn đi xem lại cảnh tượng này, cuối cùng anh cũng hiểu ra.
Người mẹ nói: “Con trai, mẹ xin
Tân Trạm không kim được nước người mẹ đã hơn 20 năm bị giam cầm và bị tra tấn hàng ngày đã tỏ ra xót xa khi biết con mình có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Mẹ, mẹ sao lại có lỗi với con, rõ ràng con trai mẹ có lỗi với mẹ.
“A!”
Cơ thể Tân Trạm bùng lên ảnh sáng vàng đen, hơi thở của anh quét qua như sóng thần, các bức tường xung quanh sụp đổ và một số cây cối rậm rạp bị bật gốc.
Một bàn phá phiến đá, không chỉ phiến đá đột nhiên nổ tung, năm còn xuyên qua mặt đất, để lại một cái hố “Không diệt được Hiệp hội võ đạo thủ đô, Tân Trạm tôi không phải là người!”
Tân Trạm răng rác.
Anh lại rống lên, máu như sôi trào, cơn giận trong anh như bay thắng lên trời.
Bầu trời dường như cảm nhận được sức mạnh này, bầu trời ban đầu trong sáng, nhưng bây giờ lại trở nên u ám, và một tiếng sấm nổ ngay lập tức.
Mưa như trút nước ập xuống, mưa làm ướt tóc Tân Trạm, anh đứng trong cơn bão dữ dội, để mưa rửa sạch thần thể hết lần này đến lần khác.
Sấm sét giáng xuống và đánh vào người anh, nhưng anh như thể không nhận ra điều đó.
Khương Mạch Liên và những người khác vào lúc này đều đã im Bọn họ ở bên cạnh cũng nhìn thấy đoạn video này, Hứa Bắc
Xuyên hai mắt đỏ lên, Diệp Thành chặt
Các cao thủ khác của Tân Môn cũng tức giận.
“Thật sự là một lũ cầm thủ!”
Âm Thuần lạnh giọng “Âm Minh Tông tôi không bao giờ giả vờ ngay thẳng, tôi đã làm nhiều việc xấu xa, nhưng tôi chưa bao giờ táng tận lương tâm như vậy
Tảng tận lương tâm.
Người của Tân Môn đều cho rằng từ này hợp với Hiệp hội võ đạo thủ đó, một tổ chức đen tối và bẩn thỉu như vậy sẽ bị loại bỏ ngay hôm nay.
Một lúc lâu sau, cơn mưa nặng hạt dân tạnh, cơn mưa qua đi, trời quang mây tạnh.
Tần Trạm đứng tại chỗ, hai mắt hơi nhằm lại.
“Tần Trạm, bình tĩnh.”
Khương Mạch Liên nhìn Tân Trạm.
“Hiệp hội võ đạo thủ đô cố tình cho cậu xem cái này trước trận chiến, chỉ để làm rối tam trí cậu.”
“Sư phụ, anh không thể rơi vào bẫy của bọn họ được” Hứa Bác Xuyên cũng nói.
“Tôi ổn.”
Tân Trạm mở mắt ra, gượng cười.
Trên thực tế, trước khi Khương Mạch Liên lên tiếng, anh đã dẫn dân bình tĩnh lại.
Những trò bẩn thỉu của Hiệp hội võ đạo thủ đô ban đầu thực sự khiến anh rất tức giận, nhưng cơn tức giận này không lấn át được lý trí của anh, mà lại biến thành động lực.
Vừa rồi, với cơn tức giận này, tu vi của anh đã thành công nâng lên đến đỉnh cao Nguyễn Anh lục phẩm
.