“Đi thôi.
Chúng ta cũng đã bắt được kha khá người rồi, chúng ta nên đi tụ họp thôi.” Kẻ cầm đầu nhìn sắc trời mà nói với thuộc hạ.
Những người đàn ông cường tráng này áp giải Tân Trạm và những người khác đi về phía ngọn núi.
“Anh cả, ở đây có nhiều linh dược mà anh không thu thập, anh bắt nhiều người như vậy thì có ích lợi gì chứ.
Tôi biết vị trí của một cây linh chi trăm năm, anh có thể tha cho tôi một mạng không?” Tần Trạm đột nhiên nói.
“He he, mày tưởng chỉ có chục người chúng mày bị bắt thôi hả.
Khi nào đến điểm hẹn, tao sẽ nói cho chúng mày biết có bao nhiêu người.” Một người đàn ông cười lạnh nói: “Còn mấy cái linh dược rác rưởi đó, tự chúng mày giữ lại đi.”
“Câm miệng.” Kẻ cầm đầu nghe xong lập tức quát lớn.
Tần Trạm ánh mắt lóe lên, xem ra anh đoán quả không sai.
Anh đã gặp trường hợp tương tự như Trương Chí Lâm lúc trước rồi.
Có điều anh chỉ có được những thông tin vụn vặt rải rác trong tâm trí của Trương Chí Lâm thôi.
Mà nếu anh đi theo bọn họ, thì bản thân anh có lẽ phải đi nhiều đường vòng mới tới được.
Vì vậy Tân Trạm dự định cải trang, theo đối phương tiến vào trong trung tâm Mật Kinh trước, sau đó thì tính sau vậy.
“Cậu chủ Trạm, tôi hại anh thảm rồi.”
Tăng Lực cay đẳng nói: “Nếu không phải tôi nói với anh rằng ở đây có rất nhiều linh dược, anh cũng sẽ không bị bắt như tôi.”
“Không vấn đề gì đâu.
Tân Trạm vỗ vỗ vai Tăng Lực.
“Trời ơi, cậu chủ Tần, anh không hiểu gì cả, chúng ta xong rồi, hoàn toàn xong rồi
Bộ dạng Tăng Lực trông chả khác gì như cha chết mẹ chết ca.
“Tôi đã nghe người ta nói từ lâu có một nhóm người thân bị định làm chuyện đại sự trong Mật Kinh, bắt người khắp nơi làm là chăn thịt.
Tôi cứ tưởng đó chỉ là tin đồn thôi, nhưng tôi không ngờ bản thân lại gặp đúng tình huống này luôn.”
“Anh đừng chỉ nhìn thấy xung quanh dãy núi này an toàn mà yên tâm, vùng trung tâm của dãy núi rất nguy hiểm đấy.
Nơi nào cũng có bẫy pháp trận của Tông Môn cổ.
Nếu không cần thận, ngay cả đại võ tông cũng mất mạng ngay tại chỗ.”
Tăng Lực càng nói chuyện càng trở nên tuyệt vọng, anh ta lại bắt đầu xin lỗi Tần Trạm hết lần này đến lần khác, cảm thấy mình làm liên lụy tới Tân Trạm.
Mà bọn họ cứ như vậy nói chuyện suốt quãng đường, chẳng mấy chốc đã đến một nơi bằng phẳng trên núi.
Có không dưới một trăm người tập trung ở đó, hầu hết đều lộ vẻ khiếp sợ, xung quanh còn có hơn chục cường giả Võ Tông trông giữ “Anh ba, thu hoạch không nhỏ nhỉ.”
Một người đàn ông bước tới, đuổi mấy người Tân Trạm vào bên trong.
“Thời gian không còn sớm nữa, cậu Chu và Ngài Đại còn chưa tới sao?” Một vị Võ Tông hỏi.
“Chắc là sẽ mau tới thôi.
Mày biết tính Ngài Đại này rồi mà, làm gì cũng phải bói toán, hỏi quẻ.
Ông ta chắc là còn tính toán thời gian thích hợp để tiến vào Mật Kinh ấy mà.”
“Còn bang chủ thì sao?”
“Chắc là ở cùng với bọn họ đó.”
Họ đang trò chuyện thì có tiếng bước chân truyền đến từ đảm động bên ngoài.
Một người đàn ông tóc vàng, râu quai nón, vóc dáng cao lớn chậm rãi đi tới.
Bên cạnh anh ta là một ông lão gầy gò, và một người đàn ông ăn mặc như một thanh niên.
Chỉ là người thanh niên này ăn mặc có chút kỳ quái, trên đầu còn đeo mặt nạ, dường như không muốn người ta nhìn thấy tướng mạo của mình.
Trái tim Tân Trạm khẽ động, ông lão gầy gò này đã từng xuất hiện trong trí nhớ của Trương Lâm.
Chẳng thể ngờ được lần trước ông ta cũng trốn thoát.
Nhìn thấy vài nhân vật lớn xuất hiện, đám người bị bắt náo loạn lên.
“Mọi người đừng căng thẳng, lời đầu tiên cho phép tôi tự giới thiệu.
Tôi là bang chủ của Bang Sói Hoang, Đại “Bang Sói Hoang! Ai đó trong đám đông giật mình hoảng sợ, Tăng Lực cũng mặt.
Danh hiệu của Bang Sói Hoang ở thế giới phương Tây, có thể nói là mọi người đều biết và nó là một thế lực hắc ám rất tàn ác.
Người đàn ông cao lớn liếc nhìn qua đám đông và nói với nụ cười hài lòng trên khuôn “Lần này tôi mời mọi người tới đây là để nhờ mọi người giúp tôi một việc.
Cậu Chu có nhã hứng muốn đưa chúng tôi đến khu vực trung tâm của Mật Kinh xem xem, nhưng mà chúng tôi cần một số nhân lực.
“Nếu như các người bằng lòng hợp tác, đợi đến khi chúng tôi thành công, chúng tôi đương nhiên sẽ để cho các người đi, nếu các người không bằng lòng, hiện tại có thể rời đi.”
“Bang chủ Đại Thần, tôi là trưởng lão của Ngân Hồ hội.
Hội trưởng của chúng tôi với các người có giao hảo.
Lần này nếu các người để tôi rời đi, Ngân Hồ hội của tôi nhất định sẽ vô cùng cảm
Một người đàn ông tóc nâu vội vã nói, rồi ông ta quay người bỏ chạy.
Trong mắt Đại Thần lóe lên sự lạnh lẽo, hơi thở của đại võ bừng bừng bạo phát.
Anh ta vừa vung tay, một luồng sáng sắc lạnh đột ngột bay ra, xuyên qua giữa gây người đàn ông.
Người đàn ông ôm chặt cổ họng, ngã xuống đất, co giật vài cái rồi tắt thở.
muốn ra đi không còn là bạn trong Bang Sói Hoang của tôi nữa.” Đại Thần lạnh lùng dò quét đám đông.
“Còn có ai còn muốn rời đi nữa không?”
Mọi người đều im như thóc, lắc đầu.
“Hì hì, bang chủ, tính tình của ngài quá nóng nảy rồi.
Kỳ thực chúng tôi cũng không đáng sợ như vậy đâu.
Chỉ cần các ngài giúp đỡ chút việc nhỏ, chúng tôi sẽ không làm khó mọi người đâu.”
Lúc này ông lão gầy còm cất tiếng, thanh âm của ông lão khàn khàn, giống như giấy nhám chà xát thủy tinh vậy.
Ông lão lấy ra một số giấy bút đưa cho mọi người.
“Mọi người, lão cần các người viết ra ngày sinh tháng đẻ của mình và đưa cho lão.
Hãy nhớ đừng nói dối, nếu không kết cục sẽ rất thảm đó.
Khi nói chuyện, đôi mắt của ông lão trông giống như mắt của một con rắn độc.
Tân Trạm cũng nhận được giấy và bút, anh ngầm nghĩ rồi tùy tiện viết một số nội dung lên đó.
Chẳng mấy chốc, ông lão đã thu giấy của mọi người lại.
Sau đó, ông ta lấy ra một cái đĩa bát quái đen tuyền có gương đồng ở giữa, ông ta bắt đầu nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm nói.
Những tờ giấy do mọi người viết ra rung lên một cách kỳ lạ, rồi bay lên giữa không trung, sau đó chúng bắt đầu tự bốc cháy.
Tần Trạm đột nhiên cảm giác được một tia linh khí từ những mảnh giấy vụn dũng mãnh tràn vào trong cơ thể.
Nhưng mà anh chỉ cười nhạt một tiếng, một luồng linh khí bạo phát ra, sau đó lại trở lại theo đường cũ.
“Mày đang nói dối!” Ông lão đột nhiên mở mắt và hét vào mặt một người đàn ông trọc đầu.
Người đàn ông đó mặt biển sắc.
Vừa định giải thích thì một con rắn độc được tạo thành từ màn sương mù đen đột ngột xuất hiện từ chiếc gương đồng, vù một cái bổ nhào tới người đàn ông, cần vào cổ ông ta một ngoạm
Sau một vài nhịp thở, người đàn ông hét lên thảm thiết, rồi cơ thể của anh ta biển thành màu đen và chết.
“Ôi, việc gì mà phải làm khổ bản thân thế chứ.”
Ông lão lắc đầu thở dài, ánh mắt quét qua những người khác, toàn thân họ đều run lên.
So với bang chủ Bang Sói Hoang, ông lão càng khiến bọn họ hoảng sợ hơn.
“Các người không cần lo lắng.
Ngày sinh của các người là nhằm mục đích đột phá kết giới, viết sai sẽ hại chết người khác đó.
Ông lão cười híp mắt nói.
”
Ngài Đại, chúng ta có thể xuất phát được rồi nhỉ.” Đại Thần hỏi.
Ông lão gật gật đầu, Đại Thần thúc giục mọi người tiến lên phía trước.
Đường núi dốc, quanh co và khó đi.
Nhưng những người bị bắt đều là người có võ, cho nên tốc độ đi của đoàn người cũng không chậm.
Mà càng lên cao thì màn sương trắng càng dày đặc.
Tần Trạm ánh mắt chuyển động, anh liền thấy trước mặt dần dần lộ ra dấu vết của những tòa nhà bị tàn phá hủy hoại.
Mấy người phía ông lão cũng dừng lại trước tòa nhà.
Trước tòa nhà có ánh sáng như ẩn như hiện, có vẻ tiềm tăng nguy hiểm.
Ông lão lại lấy đĩa bát quái ra và bắt đầu lẩm bẩm mấy câu, một lúc sau ông chỉ vào một người phụ nữ trong đám đông và nói: “Cô, đi qua đi.”
Người phụ nữ rưng rưng, cô ta đã khóc suốt đường đi.
Nghe thấy vậy, thân thể đẹp đẽ của cô ta càng thêm run rẩy, liên tục lắc đầu.
Đại Thần mặt lạnh tanh, rút ra một con dao dài.
Người phụ nữ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước tiếp về phía trước với vẻ mặt thống khổ “Nhắm mắt lại và làm theo trực giác của cô.” Ông lão đột ngột nói.
Người phụ nữ nham mắt và bước đi xiêu vẹo trong ánh sáng như ẩn như hiện đó, cô ta bước đi như một người say rượu, lắc lư từ bên này sang bên kia.
.