“Nhưng cũng đừng quên, việc của nửa năm sau kia mới là việc chính.
Người phụ nữ lại nhắc nhở.
“Mẹ cứ yên tâm, chẳng qua chỉ là một con tép riu từ bên ngoài.
Cũng chỉ có thằng anh đần không có não này của con mới có thể thất bại.
Thế lực kinh doanh của chúng ta ở bên ngoài, quá đủ để đánh bại được Tần Trạm rồi.
Con muốn lấy được quyền thừa kế, cái mạng của anh ta con cũng muốn lấy.
Đổng Thiên Lâu tràn đầy tự tin, nói xong thì gọi một cuộc điện thoại.
Sân bay thủ đô.
Mấy tiếng sau, máy bay mà Tần Trạm và Phương Hiểu Điệp ngồi từ từ hạ cánh.
Gia Cát Hưng mang theo mọi người của tập đoàn đến để tiếp đón.
Tân Trạm nhìn thấy anh ta, ngay lập tức kể cho anh ta về chuyện của Tăng Lực.
Nhất thời Gia Cát Hưng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không ngờ Tần Trạm có thể mở rộng được sản nghiệp lớn đến như vậy.
Tần Trạm nghĩ không sai.
Mặc dù Gia Cát Hưng làm cho thị trường kinh doanh của Việt Nam phát triển thuận buồm xuôi gió, nhưng mà thị trường ở phương Tây, quả thật thì anh ta không hiểu quả nhiều.
Một mặt là vì sức lực của bản thân có hạn, quan trọng hơn là vì thị trường phương Tây có luật chơi riêng của họ, Gia Cát Hưng với tư cách là người ngoài cuộc, rất khó có thể nhúng tay vào được.
Nhưng ba đời nhà Tăng Lực kinh doanh trong thị trường phương Tây đã trở thành dòng tộc hàng đầu.
Có được người như vậy làm tay trong, thì Gia Cát Hưng có thể dễ dàng thò tay vào hơn rất nhiều.
“Phải rồi, quên hỏi thăm bệnh tình của ba Tăng Lực mất rồi.”
Tân Trạm cảm thấy trên dọc đường đã bỏ qua cái gì đó.
Bây giờ mới nhớ ra.
Dòng họ của Tăng Lực sở dĩ không thể yên ổn mà đứng tại vị trí dòng tộc hàng đầu, phần là vì bệnh của ba anh ta.
Đương nhiên Tăng Lực cũng không hề biết rằng bản thân đang có được một người cực kỳ tài giỏi về y thuật
Xem ra có cơ hội thì phải đi phương Tây một lần nữa, anh phải xem thử xem rốt cuộc tình hình của ba Tăng Lực là như thế nào.
Gia Cát Hưng cũng rất xem trong thị trường phương Tây, anh ta lập tức sắp xếp người đến bàn bạc với Tăng lực.
Ngay sau đó Hứa Bắc Xuyên đưa Tân Trạm trở về Hiệp hội Võ đạo Tân Môn.
“Thầy, trước khi xuống xe, tốt nhất thấy nên mang cái này vào trước đi.”
Khi sắp đến nơi, Hứa Bắc Xuyên lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai và một cặp kính râm.
“Làm sao vậy?” Tần Trạm nhưởng mày.
Trên đường đi, Tân Trạm đã cảm thấy Hứa Bắc Xuyên có chút như muốn nói lại thôi, có phần kỳ quái.
“Ai da, thấy.
Trước tiên thầy cứ mang vào đã, lát nữa thấy sẽ hiểu thôi.”
Hứa Bắc Xuyên liên tục cười khổ, Tần Trạm không hề biết, gần đây Hiệp hội Võ Đạo đã thay đổi nhiều như thế nào.
Tần Trạm cũng không từ chối, đội mũ và đeo kính râm vào.
Lúc này, bên ngoài Hiệp hội Võ đạo Tần Môn, người đến kẻ đi.
Dễ thấy nhất trong đó là quảng trường bên ngoài hiệp hội, tập trung mười mấy người tập võ
Hầu hết bọn họ đều không còn trẻ, dường như đã ngoài sáu mươi tuổi.
Râu tóc của mỗi người đều bạc trắng, khí tức cũng vô cùng mạnh mẽ.
“Ông Triệu, chúng ta cũng chờ gần được một tuần rồi, ông nói xem cái tên Tần Trạm kia, không phải là đang cố ý trốn tránh chúng ta đấy chứ.”
Trong những người này, một ông già mập mạp thấy mặt trời đã mọc lên cao, không khỏi nhìn về phía ông lão tóc trắng.
“Hừ, ai biết được.
Học trò của anh ta nói Tần Trạm có việc đi ra ngoài, tôi chỉ tin có ba phần thôi.” Ông lão tóc trắng nói.
“Có điều nếu như Tần Trạm cố tình trốn tránh, vậy thì tôi lại càng thêm nở mày nở mặt.”
“Vì sao vậy?” Ông già mập có chút nghi hoặc.
Ông già tóc trắng nở nụ cười mà nói: “Nghĩ thử xem, người dẹp được Hiệp hội Võ đạo Thủ Đô, lại không dám đấu cùng chúng ta.
Như vậy không phải chứng tỏ chúng ta mạnh hơn nhiều sao?”
Mấy ông già còn lại, hai mắt nhất thời phát sáng.
“Nghe nói tên Tần Trạm này, mặc dù khi đánh với Hiệp hội Thủ đô mạnh mẽ không ai sánh bằng, nhưng lại bị thương nặng.
Cũng có khi vì thế mà anh ta cố ý tránh mặt chúng ta đấy chứ?”
“Nếu như là như vậy, không bằng ngày mai chúng ta tăng cường thêm chút, tới cửa khiêu khích thì như thế nào?” Một ông già gầy gò hưng phấn nói.
“Nếu như chúng ta đánh bại được Tần Trạm, cho dù có bị thương nặng thì chúng ta cũng hời to rồi.”
“Ông muốn chết thì đi đi, bọn tôi không làm cái loại chuyện này.” Ông già tóc bạc cười lạnh mà nói.
“Chúng ta một đám lớn đầu, chủ động tới cửa để so tài, Tân Trạm kia tất nhiên không dám ra tay nặng, cho dù có không đánh thắng được anh ta, anh ta cũng phải đối đãi lịch sự.
Nhưng nếu như ông đi gây hấn, anh ta có chặt mất đầu của ông, ông cũng không thể nói gì được.”
Ông già gầy gò nghe xong, mặt mũi nhất thời trắng bệch, lập tức ngậm chặt miệng không nói nữa.
“Tóm lại thì mọi người nhớ cho kĩ, chúng ta khiêu khích Tần Trạm, chỉ là để nâng cao danh tiếng, đừng đi làm chuyện khiến mình mất mạng, tên Tân Trạm kia, cũng không dám làm gì chúng ta được.”
“Mau nhìn kia, là xe của Hứa Bắc Xuyên, tên nhóc kia trở về rồi.
Một ông già đột nhiên mở miệng.
Tần Trạm cùng Hứa Bắc Xuyên xuống xe.
Vừa đi được mấy bước, ngay lập tức nhìn thấy một đám ông già như ruổi lao thẳng về phía Hứa Bắc Xuyên.
Mỗi một người đều mang vẻ mặt kích động, Tần Trạm nhìn thấy liền sững sờ.
Nếu như không phải tuổi tác của những người này quá cao, học trò của bản thân cũng không phải là ngôi sao.
Sợ là Tần Trạm sẽ tưởng là mình đã chọc phải một đám paparazzi rồi.
“Cháu Xuyên, khi nào thấy của cậu trở về vậy?” Một ông lão khẩn câu hỏi.
“Thầy của cậu có phải là đang ở trong Tân Môn, không dám gặp chúng ta đúng chứ?”
“Cậu nói với thầy cậu, chúng tôi chỉ muốn so tài, tuyệt đối không làm người khác bị thương.
“Chúng tôi là người lớn, sẽ không làm loại chuyện đó.”
Mười mấy ông lão, ông một cậu tôi một câu, làm cho cổng ra vào trở nên nhấn nháo ồn ào, giống hệt như chợ bán rau.
“Các vị tiền bối, thầy của tôi vẫn chưa trở về, tôi còn có việc, hẹn gặp lại các ngài sau.
Hứa Bắc Xuyên đau hết cả đầu, miễn cưỡng ngăn lại phần lớn mấy ông lão, mang theo Tân Trạm chen vào cửa chính.
Sau đó sai người đóng cửa chính lại.
“Cái tên nhãi ranh đó, càng ngày càng tệ, còn dám đóng cửa chặn chúng ta lại.”
Mấy ông lão bị ngăn ở bên ngoài, tức đến mức dựng râu trợn måt.
“Cái người đội mũ đeo kính râm lúc nãy là ai vậy?” Có một ông lão đột nhiên nhớ lại.
“Nhìn thân hình, hình như rất trẻ tuổi.
Hình nhưu Hứa Bắc Xuyên làm tài xế cho anh ta.
“Hứa Bắc Xuyên là học trò của Tần Trạm, còn có ai có địa vị cao như vậy được chứ?”
“Má nó, không phải là tên nhãi Tần Trạm trở về rồi đấy chứ.”
“Đội mũ đeo kính râm, nói không chừng quả thật là anh ta.
“Bảo Tần Trạm ra đây, chúng ta muốn tìm anh ta so đấu.
Đám người lập tức trở nên kích động, gõ cửa một trận.
Nhưng mà không có sự sai bảo của Hứa Bắc Xuyên, cửa lớn vẫn đóng chặt những ông già này cũng không dám tự tiện xông vào.
Bên trong Hiệp hội Võ Đạo.
“Bắc Xuyên, chuyện này là sao vậy?” Tần Trạm hỏi.
Vừa rồi anh dùng thần thức quét qua một vòng, phát hiện những ông lão này, toàn bộ vậy mà là đại võ tông.
Điều này khiến anh càng thêm giật mình.
Từ lúc nào mà đại võ tổng trở nên không đáng tiền như vậy rồi.
Tùy tiện đứng trước cửa nhà anh cả một đồng, giống hệt như rau cải trắng vậy.
“Còn nữa, bọn họ muốn khiêu chiến với tôi sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Thầy người không biết đấy thôi, mấy ông lão cứng đầu này, mấy ngày trước đã đến đây rồi, phiền người khác chết đi được.” Vẻ mặt của Hứa Bắc Xuyên tràn ngập bất đắc dĩ mà nói, “Thầy, người không biết chính mình bây giờ nổi tiếng như thế nào đâu.”
“Nổi tiếng ư?” Tân Trạm sững
Hứa Bắc Xuyên giải thích một phen, Tần Trạm cuối cùng cũng hiểu rõ.
Đồng thời cũng cạn lời.
Trong một tuần, khói lửa của trận chiến giữa Tần Môn và Hiệp hội
Võ đạo Thủ đô đã tan từ lâu.
Nhưng hành động vĩ đại của Tân Trạm, anh gần như chỉ dùng sức mạnh một mình mình, diệt luôn toàn bộ Hiệp hội Võ đạo Thủ đô, vẫn còn đang tạo ra sóng to gió lớn trong giới võ thuật của Việt Nam.
Một mình chiến đấu chống lại hội trưởng thứ tám của Hiệp hội Võ đạo Thủ đô, còn phá hủy luôn vũ khí đạt cảnh giới Hóa Cảnh của đối phương.
Hành động này, giống hệt như chiến thân không ai có thể đánh bai.
Nhất thời, danh tiếng của Tân Trạm trở thành có một không hai.
Bất kể là trong cuối hẻm bên đường, hay là trên diễn đàn võ thuật, mỗi giây mỗi phút đều có người đang bàn tán về Tân Trạm, khen ngợi Tân Trạm.
Rất nhiều người tập võ trẻ tuổi coi Tần Trạm thành thần tượng, còn nhiều cô gái thì ấp ủ tình cảm với Tân Trạm.
.