“Điện thoại nói không rõ được, tóm lại anh mau tới đây đi, tôi gửi địa chỉ cho anh.
Nhớ lái xe tới, nhanh một chút.”
“Hu hu nếu anh không tới cứu tôi, tôi sẽ chết đấy.”
Phương Hiểu Điệp nói xong liền cúp điện thoại.
Tần Trạm mở phần mềm chat ra xem, không ngờ bây giờ Phương Hiểu Điệp lại đang ở trên đường lớn ở một vùng ngoại ô Yên Sơn.
“Người phụ nữ này, hơn nửa đêm đi chỗ đó làm gì vậy?”
Không có cách nào khác, anh vẫn phải lo cho Phương Hiểu Điệp.
Tần Trạm lái xe lao vụt đi, lái thẳng đến Yên Sơn.
Dãy núi Yên Sơn cao ngất, thế núi gập ghềnh dốc đứng, đại bộ phận đường núi đều do núi vây quanh.
Tần Trạm lao thẳng một đường tới, chỉ cảm thấy có rất nhiều đoạn đường nguy hiểm.
Đến lúc đó, Tần Trạm thấy ở ven đường có rất nhiều xe thể thao đang đậu, còn có vài xe thể thao ở giữa đang đua xe.
Mỗi lần hoàn thành đường đua thì có rất nhiều người đứng ở bên cạnh reo hò.
Tiếng xe âm âm, lốp xe ma sát mặt đất tạo nên từng đợt bụi mù.
Cảnh tượng vô cùng ồn ào náo nhiệt, giống như là đang có sự kiện đua xe gì đó.
Tần Trạm lắc đầu, quét mắt qua thì biết ngay đây là một nhóm các phú nhị đại chạy đến vùng ngoại ô làm những chuyện kích thích.
Tần Trạm dừng xe xong, Phương Hiểu Điệp và một thanh niên liên tục vẫy tay với Tần Trạm.
“Tần Trạm, cuối cùng anh cũng tới cứu tôi.” Phương Hiểu Điệp chạy tới, lộ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.
“Đừng giả bộ đáng thương.” Tần Trạm trừng cô một chút.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chị họ tôi đua xe với đám người kia, sau đó thua.” Thanh niên bên cạnh nói.
“Cậu là?” Tân Trạm nói.
“Em là em trai của chị Điệp,
Phương Khải Phong, chào anh rể ạ.
Phương Khải Phong lễ phép nói với Tần Trạm.
“Tôi không phải là bạn trai của cô ấy.
Tần Trạm sắc mặt tối sầm.
Phương Hiểu Điệp giới thiệu tôi với người ngoài như thế nào vậy.
“A? Chị đi làm người thứ ba hả? Chú ba có biết không?” Phương Khải Phong hết hồn.
“Thôi đừng ồn ào nữa.” Tần
Trạm hơi đau đầu, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “Tần Trạm, lần này chỉ có anh mới có thể cứu tôi.” Phương Hiểu Điệp mang theo vẻ mặt chờ mong nói.
Theo lời kể của Phương Hiểu Điệp, cuối cùng Tần Trạm cũng đã biết rõ chuyện gì xảy ra.
Thì ra vào lúc Phương Hiểu Điệp đi học đại học ở thủ đô thì có được một đám bạn học thích đua xe.
Bình thường bọn họ sẽ hạn chỗ đua xe với nhau, đương nhiên là tiến hành ở một đoạn đường vắng người vào buổi tối.
Tuy Phương Hiểu Điệp không thích học tập, nhưng dính đến chơi bời thì cô ta tinh thông cực kì, kĨ thuật đua xe cũng là hàng đầu.
Cho nên hầu như những người yêu thích đua xe ở thủ đô đều chọn cô ta làm thủ lĩnh.
Ở đại học Thủ Đô, còn có một đám người chơi nổi tiếng khác thích đua xe trên đường lớn như thế này.
Hai nhóm người không ưa lần nhau, thi đấu mấy lần, lần nào Phương Hiểu Điệp cũng thắng.
Một khoảng thời gian rất dài sau này, bọn khốn nạn này cũng không rục rịch gì nữa.
Phương Hiểu Điệp cảm thấy không có đối thủ thì cũng không có gì vui, liền dần dần rút lui khỏi đua xe, giao đội cho em họ của mình là Phương Khải Phong.
Nhưng không ngờ rằngg đêm qua, Phương Khải Phong lại nhận được điện thoại của bọn chúng, hẹn đến đây đua xe.
Sau một vòng đua xe.
Phương Khải Phong thảm bại.
Đêm nay đối phương lại khiêu chiến, Phương Khải Phong đành phải cầu cứu Phương Hiểu Điệp.
Phương Hiểu Điệp quả quyết nhận lời đua xe, kết quả cũng thất bại thảm hại.
“Cho nên, cô và bọn họ quyết định thi đấu bốn ván tất cả.
Sau khi thắng vẫn đầu tiên, có thua liên ba ván sau, còn phải đưa đồ cho người ta?”
Nghe xong, Tân Trạm hơi im lặng.
“Ván đầu tiên thắng, cho nên tôi cảm thấy cái thắng mới tới đó cũng không ra gì.”
“Tôi cảm giác anh ta không phải đối thủ của tôi, cho nên khi đối phương nói để anh ta chạy trước, tôi nóng đầu đồng ý” Phương Hiếu Điệp tủi thân nói.
“Xe của cậu và chị cậu đều bị lấy đi hết rồi à?” Tần Trạm nhìn về phía Phương Khải Phong.
Hai người đều chạy xe thể thao, đáng giá không ít tiền.
“Không riêng xe… Thật ra chị tôi cũng thua” Phương Khải Phong nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
“Tôi đặt cược chính mình.”
Phương Hiểu Điệp lúng túng nói.
“Sao cô không cược cả em trai cô luôn đi?” Tần Trạm mặt đen
Lá gan của Phương Hiểu Điệp thật to, nếu không có anh đến giúp đỡ, cô ta đã bán cả mình đi luôn rồi.
“Tôi muốn đấu lại, nhưng bọn họ không chịu.” Phương Khải Phong khóc than.
“Tóm lại, Tần Trạm nhất định anh phải cứu tôi, cái Maserati tôi mới mua đấy.”
Phương Hiểu Điệp cầu xin “Cô lấy tiền ở đâu ra vậy?” Tần Trạm đột nhiên nhận ra được trọng điểm.
Một chiếc xe thể thao Maserati cao cấp, giá cả cũng không hề rẻ.
Phương Kính Diệu cho à? Không thể có chuyện đó được, Phương Hiểu Điệp không đi làm, làm sao có nhiều tiền như vậy được.
Phương Hiểu Điệp hơi nhăn nhỏ.
“Gia Cát Hưng tặng, không cần phải trả tiền.”
“Tại sao anh ta lại đưa xe cho cô?” Tần Trạm kinh ngạc.
“Anh ấy cho rằng tôi là… Tôi là bạn gái của anh á.” Phương Hiếu Điệp ngượng ngùng nói.
Tần Trạm lập tức nhức đầu.
“Ha ha, Phương Hiếu Điệp, đây là người tài giỏi mà cô nói đấy à?”
Hai người đang nói, cách đó không xa truyền đến một tràng cười.
Tần Trạm nhìn lại, chỉ thấy một đám người đi tới.
Cầm đầu là một tên thanh niên vuốt đầu bóng, nhìn rất chảnh.
Còn có một người đàn ông đeo kính râm đứng bên cạnh cậu ta, mặc đồ đen cả người, nhìn rất lạnh lùng.
“Diêm Khoan, mày phách lối cái gì, lát nữa tao chơi chết mày.” Phương Hiểu Điệp tức giận nhìn tên thanh niên đầu bóng.
“Phương Hiểu Điệp, anh ta chính là người giúp cô đấy à.” Diêm Khoan quan sát Tần Trạm một chút.
“Người anh em, làm quen chút nào.
Tôi tên là Diêm Khoan, đội trưởng đoàn xe Huyền Khốc.” Diêm Khoan cười nói.
“Hình như tôi chưa từng gặp anh, anh không phải người thuộc giới đua xe thủ đô đúng không, ở nơi khác tới à?”
“Đạm Thành tới.” Tần Trạm nói.
“Đạm Thành? Cái địa phương nghèo ở Giang Châu đấy à?
Diêm Khoan nghe xong thì lập tức cảm thấy hơi xem thường, nhịn không được mà cười nhạo: “Cái chỗ nhà quê đó mà cũng biết đua xe à?”
“Phương Hiểu Điệp, cô sẽ không bị tên này lừa đảo đấy chứ?”
Tần Trạm nhưởng mày.
“Diêm Khoan, tao cũng đến từ Giang Châu, mày cũng thua tao suốt đấy thôi.” Phương Hiểu Điệp cười lạnh nói.
Nụ cười của Diêm Khoan cứng đờ, hừ một tiếng nói: “Mặc dù tôi không bằng được cô, nhưng hôm nay không phải cô thua à.”
Nói xong anh ta quay đầu sang Tần Trạm: “Người anh em, xe của anh đâu?”
Tần Trạm chỉ chỉ chiếc Mercedes Benz của mình.
Biểu cảm của Diêm Khoan càng trở nên khoa trương hơn.
“Ha ha ha.” Anh ta cười lăn lộn như sắp ngã xuống mặt đất.
Bọn người cũng cười vang một tràng.
“Phương Hiểu Điệp, cô đừng nói với tôi.
Người cô tìm đến muốn sử dụng Mercedes Benz để chạy thẳng chiếc Martin siêu tốc độ của tôi hả?”
Đám người cũng quăng đến ánh mắt xem thường.
Địa phương đã nhỏ, còn lấy Mercedes Benz để đua xe.
Bọn họ đều cảm thấy Tần Trạm thật khôi hài.
Tên nhà quê này có biết đua xe không vậy?
Phương Hiểu Điệp cũng tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.
“Các người đến thi đấu, hay là đến để nói chuyện phiếm.”
Lúc này Tấn Trạm mới lạnh nhạt nói ra: “Không phải cứ mang xe ra đấu trường đua là biết ngay sao? Nhanh nào, thắng các người xong tôi còn phải về nhà đi ngủ đấy.”
“Ha ha.
Tên này đúng là quá ngông cuồng”
Diêm Khoan hừ một tiếng, thu lại nụ cười nói: “Được, nếu anh đã muốn gặp ở đấu trường, vậy chúng ta thảo luận quy tắc một chút.”
“Quy tắc rất đơn giản, chúng ta thi đấu ở trên đỉnh núi.
Đoạn đường mới mở ở trên núi lái thẳng đến đây, ai tới trước người đó thắng.”
“Núi cao như vậy mà cũng chạy đường núi, các cậu không sợ ngã chết à.
Tần Trạm tò mò nói.
“Sợ chết thì anh đừng chơi ” Diêm Khoan kiêu ngạo nói.
“Nghề nghiệp này của chúng tôi, người như anh không hiểu đầu.”
“Chúng ta lại tiếp tục nói đến phần đặt cược.” Diêm Khoan nói: “Chắc hẳn anh cũng đã biết, Phương Hiểu Điệp thua chúng tôi ba ván, đặt cược hai chiếc xe và cả cô ta.
Ván này anh muốn chơi thế nào đây?”
.