“Bác gái thích xem phim điện ảnh và phim truyền hình, nhất là thể loại cổ trang tiên hiệp.
Đặc biệt là phim do Sở Hinh Viên diễn”
Buổi tối, Phương Hiểu Điệp chạy đến tìm Tần Trạm để bảo cáo công việc.
“Đã nhìn ra rồi à, hai người xem phim hết cả một ngày.
Lúc anh và mẹ đi du lịch cũng không thấy bà ấy hứng thú như vậy.” Tần Trạm có chút cảm giác bị thất bại.
Tần Trạm cũng không hề hối tiếc, thần thức mạnh như vậy thì có ích gì cơ chứ.
Tại sao mình lại không phát hiện ra mẹ thích phim tiên hiệp? “Tân Trạm, em nghe bác gái khen là, nhân vật chính trong phim cũng không đẹp trai bằng anh.
Phương Hiểu Điệp nháy mắt nói: “Anh có hứng thú đóng phim không? Đóng vai nam chính? Để em tìm cho anh một vài diễn viên nữ nhé?”
“Không có hứng thú.
Tân Trạm nhếch mép.
Nói luyên thuyên cái gì thế.
Mình là một cao thủ siêu cấp, môn chủ của Tân Môn, ông chủ đứng đằng sau mấy chục tập đoàn đã lên sàn, vậy mà lại chạy đi đóng phim sao? “Ồ, em nghĩ là mẹ anh mà thấy anh ở trong tivi chắc là bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ đấy.” Phương Hiểu Điệp thất vọng nói.
Tân Trạm đột nhiên hơi sững sờ.
Anh chợt nhớ lại.
Đúng là mẹ anh từng nói với anh, bà ấy hy vọng cả đời này anh đừng tu tiên nữa, nguyện vọng lớn nhất của bà ấy chính là muốn anh làm một diễn viên điện ảnh.
Nhưng mà mình lại đi theo con đường tu tiên.
Trong lòng mẹ ắt hẳn cũng sẽ có chút buồn rầu Có lẽ, nếu như mình thật sự xuất hiện trong tivi thì mẹ sẽ rất vui vẻ.
“Cũng không phải là không được.” Tần Trạm lại thay đổi chủ ý
Dĩ nhiên, đóng mấy cái phim này thì Tân Trạm hoàn toàn không có hứng thú
Toàn bộ tinh lực của anh đang tập trung chủ yếu cho việc tu luyện.
Nhưng nếu như bỏ ra một ngày để đi đóng một vai nào đó cho mẹ vui lòng thì cũng không phải là không thể làm.
“Mẹ thích Sở Hinh Viên thì mời Sở Hinh Viên làm nhân vật nữ chính đi, tôi cũng đóng một vai.” Tần Trạm suy nghĩ.
“Để em bay qua châu Âu hỏi Sở Hinh Viên ”
Nhưng Tân Trạm vẫn không quên, mục đích chủ yếu lần này mình bay qua châu Âu là để tìm Dược Vương.
“Còn em thì sao? Em làm gì?” Phương Hiểu Điệp kích động nói.
“Sở Hinh Viên là nữ chính, em đóng vai nữ phụ cũng không thành vấn đề chứ?”
“Em sao?” Tần Trạm nhìn sân bay của Phương Hiểu Điệp một chút.
“Em diễn vai người hầu đi, phụ trách bưng cơm rót nước.
“Tân Trạm.” Phương Hiểu Điệp tức giận, giảm chân.
Sau khi đuổi Phương Hiểu Điệp đi, Tần Trạm bắt đầu tu luyện.
Bên trong tụ linh trận, đừng luồng linh khí từ bốn phương tám hướng đều tụ lại, rồi sau đó tràn vào trong cơ thể Tần Trạm.
Hai mắt Tân Trạm hơi nheo lại, Vạn luyện chi thuật ở trong người không ngừng vận động.
Mấu chốt của Vạn luyện chi thuật nằm ở việc tu luyện.
Bên trong luyện thần hồn, bên ngoài luyện vạn vật.
Ngoài ra còn một điểm then chốt khác đó chính là “Vạn” Vạn luyện cũng không phải chỉ đơn giản là một cái tên.
Mà thật sự phải vận chuyển được mười nghìn lần mới được tính là một lần tu luyện.
Một lần luyện, mười lần luyện, một trăm lần luyện.
Mỗi khi tăng lên mười lần thì ảnh giới cũng đều tăng lên.
Thời gian tu luyện của Tân Trạm cũng không dài, trước mắt đã đến gần với một lần luyện.
Cuối cùng, sau một hồi lâu, Tần Trạm mở mắt, cảm thấy xương cốt giòn giã Lúc này, anh cảm nhận được một lực lượng ôn hòa tạo ra trong người mình.
Nhưng nếu như thi triển thì tuyệt đối là vô cùng ngang ngược.
Bởi vì đây là lần tu luyện thứ mười nghìn, cảm nhận được nguồn linh lực mạnh nhất đang dồn nén.
“Đây chính là tầng đầu tiên của vạn luyện sao?”
Tân Trạm đưa tay ra cảm nhận một thứ gì đó không giống linh khí.
Anh lại có cảm giác, một khi linh khí này bộc phát ra thì bất kỳ là cường giả hóa cảnh nào cũng có thể dễ dàng đối phó.
Ngày hôm sau, sau khi giao cho Phương Hiểu Điệp tiếp tục đến chơi với mẹ mình, Tân Trạm đi tới sân bay.
Bởi vì không có chuyện gì gấp nên tấn Trạm cũng không muốn dùng trực thăng riêng của Gia Cát Hưng mà chỉ mua về máy bay hạng thương gia.
Bên trong phòng chờ của khách hàng hạng thương gia.
Tân Trạm ngồi ở một vị trí ven đường đi, trên bản bày một cốc cà phê còn anh thì tùy ý đọc một cuốn tạp chí.
Lúc này, có hai bóng người đi qua khiến cho không ít người phải để ý đến.
Nhìn dáng dấp thì chính là hai cô gái.
Hai cô gái đang đi về phía trước đó có vóc người cao gây dáng vẻ xinh đẹp.
Nhất là trong đó còn có một cô gái có mái tóc màu nâu xóa ngang vai, tỏ ra vô cùng nổi bật.
Đáng tiếc là cô gái ấy đeo kính râm, còn bịt khẩu trang kín mít nên không nhìn rõ mặt mũi ra làm sao.
Nhưng từ lần da mà nhìn thì có vẻ là một người Tây.
Sau lưng cô ta còn có một người phụ nữ trung niên xách túi lớn túi nhỏ.
Mặt mũi thì hoàn toàn là nét phương Tây.
Lúc hai cô gái đó đi ngang qua Tần Trạm thì đúng lúc một người thanh niên đứng dậy, đang đi tới
Dường như là anh ta không nhìn thấy hai cô nên suýt chút nữa thì đụng phải nhau.
Cô gái kia vội vàng lách người.
Người đàn ông liên tục nói xin lỗi.
Cô gái lắc đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn chăm chăm vào bóng người của người thanh niên vội vã rời đi kia, Tân Trạm thì nhíu mày.
“Thằng nhóc này cũng gan dạ thật, dám chạy đến phòng chờ của khách VIP để trộm đồ.
Còn trộm đồ của người nước ngoài nữa chứ.
Đây không phải là đang bôi nhọ hình ảnh của nước Việt Nam mình hay sao?”
Tần Trạm suy nghĩ một chút, anh đưa tay truyền ra một luồng linh khí, bắt lấy chiếc túi nhỏ của người phụ nữ từ chỗ thanh niên kia.
Nếu đã nhìn thấy rồi thì không thể nào ngồi yên được.
Cầm ví tiền lên, Tần Trạm đứng dậy đuổi theo hai cô gái kia.
“Cô gái, cô làm rơi đồ”
Tần Trạm nói với cô gái da trắng.
“Anh à, anh không cảm thấy cách anh tiếp cận quá quê mùa sao?” Người phụ nữ trung niên quan sát Tần Trạm tỉ mỉ.
Cả người mặc một bộ đồ phổ thông, nét mặt vô cùng khinh bỉ.
“Anh à, vậy không biết là tôi làm rơi cái gì nhỉ?”
Cô gái da trắng cũng lên tiếng, vì đeo kính râm nên không nhìn ra biểu cảm của cô ta nhưng mà nghe giọng nói thì cũng có vẻ là không tin.
Tần Trạm đầu, sớm biết thái độ của hai người này như vậy thì mình đã làm như không thấy Nhưng bây giờ không thể quay người đi được nữa, không thì càng bị coi là lấy cớ bắt chuyện.
“Cái này chắc là của cô chứ?” Tần Trạm quơ quơ tiền nữ trong tay.
Cô gái da trắng hơi sững sở, sau đó vào khóa túi xách của mình.
“Đúng là của tôi”
Cô gái nhận lấy, nhìn lại đồ đạc bên trong mới xác định là của mình rồi cầm ra một xấp tiền.
“Anh à, xin lỗi nhé.
Đây là một chút tấm lòng của tôi.”
“Người Việt Nam không có thói quen này.” Tân Trạm lắc đầu một cái rồi quay đầu rời đi.
Cô gái kia lập tức đỏ mặt, Jenny cũng rất lúng túng.
Trước mặt Tần Trạm, biểu hiện vừa rồi của cô ta giống như làm trò hề vậy.
Chờ Tân Trạm rời đi.
“Chị Jenny, chúng ta trách nhầm người tốt Bàn tay cô gái đang cầm cứng đờ giữa không trung.
Lúc này, cô ta có chút áy náy nói.
“Angela, chuyện này cũng không trách chúng ta được.
Ai bảo có quá nhiều người muốn bắt chuyện với chúng ta cơ Jenny giải thích.
“Tóm lại là, anh ta có lòng tốt còn chúng ta lại hiểu lầm anh ta.”
“Nói không chừng, anh ta trộm ví tiền, sau đó chạy lại cố ý bắt chuyện với em Jenny động não.
“Chắc Chắc không đâu.” Cô gái tên Angela lắc đầu cười khổ.
Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng cô ta có cảm giác Trạm không phải loại người như vậy.
“Angela, em quá ngây thơ rồi.
Trên đời này, ngoài trừ chị và bố mẹ em ra thì những người khác đều không đáng tin” Jenny hử nói
Chuyện ví tiền cũng chỉ là một chuyện nhỏ, tâm trạng của
Tân Trạm cũng không bị ảnh hưởng.
Chẳng mấy chốc, anh cũng nghe được âm thanh lên máy bay.
Khách hạng thương gia có thể được lên máy bay trước, Tân Trạm cũng không mang theo quá nhiều hành lý nên chẳng mấy chốc đã đi qua cửa kiểm tra an nình rồi bước vào máy bay.
“Là anh”
Tân Trạm mới vừa ngồi xuống đã nghe được một âm thanh có chút kích động.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, đó chính là cô gái tóc nâu trước.
Không ngờ rằng, hai người này cũng cùng lên một chuyến đó.
.